Một mỹ nam cùng một nữ nhân xấu xí quả thật là cách nhau một trời
một vực a.
Đứng vững trước mặt Lạc Vũ, Vân Thí Thiên thấy Lạc Vũ giương mắt
nhìn hắn một cái, khóe miệng có chút giương lên mỉm cười.
Thân thể lại không hề nhúc nhích, trong mắt hiện lên lạnh nộ.
Bên cạnh, Yến Trần vẫn luôn theo sát thấy vậy, đi đến bên người Lạc
Vũ, vung tay lên, vỗ lên đầu vai nàng một cái, trong nháy mắt một cổ lực
lượng chui vào trong cơ thể nàng.
Giúp Lạc Vũ áp chế lực lượng xung khắc của hai chén rượu.
Sau đó lại nói: “Nếu người khác để mắt đến ngươi, đem ra thứ tốt mời
ngươi như vậy, Lạc Vũ, ngươi cũng không nên keo kiệt với bọn họ.”
Thanh âm vừa rơi xuống, tay hắn cũng rút khỏi vai Lạc Vũ, nhìn qua
giống như vỗ vỗ vai nàng làm động tác như bằng hữu nói chuyện với nhau.
Lam tôn đỉnh, lực lượng sao có thể là bình thường được.
Băng hỏa lưỡng trọng thiên, lập tức bị áp chế xuống, Lạc Vũ chậm rãi
thở nhẹ ra một hơi.
Sau đó ngẩng đầu nhìn vẻ mặt Vân Thí Thiên không chút thay đổi
nhưng ngầm nổi lên uấn nộ.
Người này đột nhiên xuất hiện ở đây, nàng cũng không biết rõ nguyên
nhân rồi.
Trong lòng biết là phiền toái đến nơi rồi, bất quá khóe miệng lại giương
lên cười khẽ, tên Vân Thí Thiên này đến đây là để làm chỗ dựa cho nàng.