Vóc người rất thon dài, một thân Mặc Hồng Thiết sam trên người, hiển
thị rõ sự vạm vỡ.
Trong tay lúc này nắm lấy một thanh trường kiếm màu đỏ sậm, hơi thở
phun ra nuốt vào, phảng phất như có hỏa ở trên người phóng ra thiêu đốt
mọi thứ, sắc bén mà nóng bỏng.
Quân Vân và Vân Khung cùng với Quân Nhiêu Thiên ngẩng đầu nhìn.
Người trước mắt còn lưu lại ba phần dung sắc thường ngày của Lạc Lê,
hắn chính là Lạc Lê, chính là đệ đệ của Lạc Vũ.
Nhưng cái thân hình kia cùng khí chất đó, đã khác rất xa lúc hắn mấy
tuổi.
Nếu nói là sau khi Vân Thí Thiên đi vào địa phương ma quỷ đó, rèn
luyện thành như băng sơn lãnh khốc cùng với tuyệt tình, người như hàn
băng vạn năm.
Mà lúc này Lạc Lê cũng từ nơi đó đi ra nhưng lại phảng phất như từ
trong phượng hoàng niết bàn trọng sinh cương mãnh và cực nóng.
Hai loại hơi thở cực đoan.
Đồng dạng trải qua sinh tử, từ trong tử vong tôi luyện ra tới dũng mãnh.
“Lạc Lê, Lạc Lê.” Quân Vân nhìn một cái nhận ra người đó là Lạc Lê
thì không khỏi vừa mừng vừa sợ kêu to ra.
Đón gió mà đứng, Lạc Lê một thân kiêu hùng đứng trước mật thất.
Nghe Quân Vân gọi thì cúi đầu nhìn một cái, khóe miệng hiện lên một
nụ cười sáng lạn: “Cha, yên tâm, có con ở đây, ai cũng không thể gây
thương tổn các người được.”