Hai mắt Môn chủ lộ ra ở mặt nạ màu máu phát ra ánh nhìn âm lệ sắc
nhọn như dã thú ăn thịt, mở miệng gằn từng chữ một: "Hai người đó là ai?"
Dạ Dật Phong cầm bình trà trên mặt bàn lên, rót đầy ly trà lưu ly, đồng
thời môi mỏng chậm rãi đáp lời: "Thụy vương hoàng triều Long Diệu Hiên
Viên Diễm, cùng với... Thụy vương phi Thượng Quan Ngưng Nguyệt."
Giờ phút này, hận ý bộc phát trong đôi mắt của Dạ Dật Phong. Chỉ là,
trong hận ý này dường như lại ẩn giấu một tia tâm tình phức tạp làm người
ta không dễ phát giác. Đó dường như chỉ muốn chặt Hiên Viên Diễm làm
trăm mảnh để đánh tan hận ý tràn ngập trong lòng, nhưng... không muốn
đối xử như vậy với Thượng Quan Ngưng Nguyệt. D/đ LQĐ
Nghe được Dạ Dật Phong trả lời, đôi mắt Môn chủ lạnh lẽo híp lại,
trong môi nói thầm tám chữ không chút nhiệt độ: "Thì ra là... là hai người
bọn họ!"
Ngay sau đó, Môn chủ bỗng ngửa đầu, trong môi phát ra tiếng cười
giễu cợt âm hiểm, mặc dù âm thanh không lớn, nhưng đủ khiến không khí
trong phòng đông cứng trong nháy mắt.
-- Hắn... vì sao lại bật cười, còn là cười giễu cợt âm hiểm?
Dạt Dật Phong kinh ngạc ngẩng đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn Môn chủ
Quỷ Chú môn.
Dường như Môn chủ đã nhận ra nghi ngờ trong lòng Dạ Dật Phong,
ngừng lại điệu cười giễu cợt âm hiểm, trong môi phun ra tám chữ lạnh lẽo:
"Là hai người bọn họ thì thế nào?"
Nghe giọng điệu cực độ khinh thường của Môn chủ, thân thể Dạ Dật
Phong cứng đờ, chậm rãi để ly ngọc lưu ly trong tay xuống, đứng lên từ
trên ghế, hơi nghiêng đầu nhìn Môn chủ: "Ngươi nói cái gì... thì thế nào?"