ĐẶC CÔNG TÀ PHI - Trang 1728

đằng đẵng, cuối cùng mới nhắm mắt cáo biệt trần thế, Thái tử Thương
Nguyệt có thích không?”

Dạ Dật Phong cố nén đau đớn kịch liệt trong cơ thể, cắn răng trả lời:

“Loại tử vong dài và xinh đẹp này ta rất thích, chỉ là...”

Ma Quân ngừng vuốt ve ngón trỏ, ý cười trong mắt càng sâu, hỏi:

“Chỉ là cái gì?”

“Đối với sự quan tâm ban cho cảnh tử vong dài đằng đẵng mà xinh

đẹp này, ta rất thích. Nhưng bởi vì ân huệ này...” Dạ Dật Phong cúi đầu
nhìn cẩm y màu lục đang bị rách vô số lỗ, sau đó nhìn Ma Quân, nói:
“Ngươi đục vô số lỗ trên cẩm y của ta, làm ta sau khi chết không có một bộ
cẩm y hoàn chỉnh che thi hài, ta rất không vui.”

“Đối với người sắp chết, bản Ma Quân thường rất ưu ái. Thái tử

Thương Nguyệt cứ yên tâm, chờ ngươi chảy cạn máu mà nhắm mắt, vì để
ngươi chết nhắm mắt, vong hồn đi vào Quỷ Môn quan...”

Khóe môi Ma Quân cong lên, tiếng cười chết chóc vang lên: “Không

còn nhớ chuyện không có một bộ quần áo đầy đủ để che thi hài của ngươi ở
nhân gian, ta chắc chắn sẽ thiêu hủy sạch sẽ thi hài của ngươi.”

Thật ra Dạ Dật Phong không muốn chết, nhưng đối mặt với Ma Quân

khủng bố như vậy, trong lòng hắn hiểu rõ... tối nay mình khó lòng thoát
khỏi tử kiếp rồi. Nếu tử vong đã không thể tránh khỏi, chuyện hắn có thể
làm giờ phút này chỉ là cố gắng duy trì khí phách trước khi chết. Vì thế --
Mặc dù đau đến nỗi trán nổi đầy gân xanh, linh hồn xoay nhanh trong cơ
thể, nhưng khóe miệng lại hiện lên một đường cong tao nhã, nhàn nhạt nói:
“Vậy thì đa tạ Ma Quân ưu ái!”

Ý cười trong mắt Ma Quân đã lên tới cực hạn, đối với sự cố gắng duy

trì khí phách của Dạ Dật Phong, môi mỏng nhàn nhạt bày tỏ "lòng biết ơn",
đáp lại ba chữ: “Đừng khách khí!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.