nhau -- Mẹ ơi! Vương phi... không phải bị trúng tà chứ?
(HoàngNgọcTửBăễnđànLêQuýĐôn)
Bốn đại trưởng lão bị một màn này dọa suýt ngất xỉu, mắt lớn trừng
mắt nhỏ, tựa như đang yên lặng hỏi nhau -- Tình huống gì đây? Thiếu Bang
chủ phu nhân -- đến tột cùng là đang diễn kịch gì?
Tiêu Hàn bị kinh ngạc, nhất thời trong mắt nổi lên sương mù, trong
thời gian ngắn hoàn toàn nghĩ không ra trong hồ lô của Thượng Quan
Ngưng Nguyệt có cái gì? (Ý là mục đích của Thượng Quan Ngưng Nguyệt
là gì?)
So sánh với phản ứng khiếp sợ của mọi người, khuôn mặt Thiên Cơ
lão nhân lại hiện lên nụ cười lần nữa, đôi mắt chớp chớp nhìn Thượng
Quan Ngưng Nguyệt, có lẽ đã đoán được dụng ý của nàng: "Nguyệt hài tử
xinh đẹp, thì ra con không thích ôm Soái lão đầu mà thích chơi sờ soạng,
chỉ có điều..." Thiên Cơ lão nhân cười rạng rỡ, nâng tay vuốt vuốt hai bím
tóc của mình rồi cất giọng cười đùa giỡn mặc cả: "Chỉ có điều chúng ta
chơi thì chơi, có thể giao ước một quy định không? Đừng gỡ rối bím tóc
nhỏ của Soái lão đầu nha. Sáng nay Soái lão đầu tết cả buổi, rất vất vả đó!"
Nghe lời đùa giỡn của Thiên Cơ lão nhân, Thượng Quan Ngưng
Nguyệt cười tươi hơn, mười ngón tay tỏa hào quang bảy sắc vẫn bóp cổ và
tim Thiên Cơ lão nhân như cũ. Nàng không trả lời thẳng lời mặc cả của ông
mà ngẩng đầu nhìn trời xanh, môi đỏ cong lên, hỏi ngược lại: "Soái lão đầu,
người cảm thấy thời tiết hôm nay thế nào?"
Tựa như vốn dĩ không bị Thượng Quan Ngưng Nguyệt kiềm chế, đôi
tay Thiên Cơ lão nhân kéo một bím tóc, vung vẩy rồi bướng bỉnh trả lời:
"Trời trong nắng ấm, chim hót hoa thơm, là một ngày đẹp làm lòng người
vui vẻ."