ĐẶC CÔNG TÀ PHI - Trang 1874

Không có lý nào! Hắn dùng nội lực hùng hậu không thể làm tan băng,

nhiệt độ của ánh nắng mùa hè lại có thể hòa tan băng giá?

Thời gian tích tắc trôi qua --Cuối cùng khối băng quỷ dị cũng chậm

chạp hóa thành nước trà, từng giọt từng giọt rơi xuống đất. Đợi đến khi
toàn bộ băng đã tan chảy, Tiêu Hàn đưa tay xoa xoa cái gáy đã nhức mỏi,
ngẩng đầu ngước nhìn cửa sổ. Nhìn thấy giữa cửa sổ, mặt trời ban trưa đã
sớm chếch về phía Tây, cây cối hoa cỏ theo gió chập chờn cũng phủ thêm
một lớp lụa vàng mỹ lệ, khóe môi và khóe mắt hắn đồng loạt co giật.

-- Không thể nào! Khối băng này giữ nguyên trạng lâu như thế mới

hóa lại thành nước trà? Này này này...

Bên ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân, Đông trưởng lão lại

tiến vào phòng. Nhìn thấy Tiêu Hàn chưa đụng đến tám món ăn, một món
canh trên bàn, nhưng ông không nói gì. Ông chỉ dựa theo lệnh của chủ tử,
đến đưa đồ ăn cho khách, về phần khách có ăn hay không là chuyện của
khách, không liên quan gì tới ông.

Đông trưởng lão bước nhanh đến cạnh bàn, đặt tám món ăn, một món

canh khác cho bữa tối lên bàn rồi mang đồ ăn trưa rời khỏi như bay.

Thấy Đông trưởng lão rời khỏi phòng, Tiêu Hàn không ăn trưa, không

ăn tối cũng không đói bụng, đứng lên từ trên ghế. Hắn xoa xoa hai chân đã
tê dại, sửa lại vạt áo hơi nhăn rồi nặng nề rời khỏi phòng. Hắn... đi Bắc
viện, cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm đáp án chắc
chắn.

Ráng chiều nhuộm hoa cỏ ở Bắc viện, tạo nên một khung cảnh tươi

đẹp và ấm áp.

Trong một căn phòng nào đó ở Bắc viện, tình ý ấm áp tràn ngập, còn

hòa tan lòng người hơn cả nắng chiều ngoài cửa sổ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.