dược." Thượng Quan Ngưng Nguyệt hai tròng mắt xinh đẹp xoay chuyển,
trong môi tràn ra lời nói mười phần khiêu khích.
"Nói cách khác. . . Ngươi lựa chọn để ta chặt đầu ngươi?" Con mắt Dạ
Dật Phong thâm trầm nheo mắt lại.
"Ngươi nếu có khả năng, vậy liền cắt a." Thượng Quan Ngưng Nguyệt
vén mấy sợi tóc bên quai hàm, cười nói. Mà nàng vừa dứt lời, trong không
khí xuất hiện một hơi thở cực kỳ âm lãnh.
"Rất tốt, ngươi đã một lòng muốn chết, ta không có lý do không thành
toàn cho ngươi." Dạ Dật Phong động tay áo một cái, một chiếc quạt bay
đến trong lòng bàn tay. Vèo một tiếng vang lên, đầu quạt trúc bắn ra chủy
thủ vô cùng sắc bén.
"Ngươi dự định như thế nào dùng cái chủy thủ này cắt đầu của ta đây?
Một đao chỉnh tề, hay là xuyên qua cổ, rồi từ từ cắt từ trong ra ngoài đây?
Ta không ngại ngươi xuyên qua cổ ta, sau đó từ từ cắt từ trong ra ngoài a,
bởi vì như vậy sẽ rất kích thích nha." Thượng Quan Ngưng Nguyệt không
chút để ý quét mắt qua Dạ Dật Phong, tiếp từ trên giường đứng lên, cúi đầu
nhấp một ngụm trà, vẻ mặt không chút lo lắng gần sát trước mặt Dạ Dật
Phong.
Đột nhiên, Dạ Dật Phong có chút không biết làm sao xem xét Thượng
Quan Ngưng Nguyệt. Là hắn muốn cắt đầu nàng, thế nhưng nghe xong lời
của nàng, sao lại có cảm giác giống như là nàng muốn cắt đầu của hắn đây?
"Xuyên qua cổ của ngươi, rồi chậm rãi cắt từ trong ra ngoài cắt rất
phiền toái. Ta thấy, một đao chỉnh tề tương đối sảng khoái." Dạ Dật Phong
hai mắt lạnh lùng cười, quạt trúc mang theo chủy thủ bén nhọn hướng cổ
Thượng Quan Ngưng Nguyệt cắt ngang qua.
Đang lúc chủy thủ tỏa khí lạnh bức người sắp tập kích vào cổ Thượng
Quan Ngưng Nguyệt thì khóe môi Thượng Quan Ngưng Nguyệt mị hoặc