"Ngươi. . ." Dạ Dật Phong không tự chủ được lui về phía sau hai bước,
vì sao hắn có loại cảm giác rợn cả tóc gáy đây? Rõ ràng là nụ cười vô hại,
nhưng hắn lại có thể cảm thấy rõ ràng trong tiếng cười của nha đầu này ẩn
giấu hơi thở trí mạng làm người ta tử vong.
"Sợ cái gì nha, ngươi lại không bị thua lỗ gì. Ngươi suy nghĩ một chút
a, khi khuôn mặt trắng noãn của ngươi chợt nhiễm đầy máu đỏ tươi, có
phải sẽ làm cho ngươi tăng thêm vài phần hơi thở thần bí hay không đây?
Ta đây là tốt bụng muốn giúp ngươi tăng thêm mỹ cảm nha." Thượng Quan
Ngưng Nguyệt đi tới trước hai bước, nhấc ngón tay của mình lên, đem nhẫn
Huyền Băng Thiết quơ quơ trước mắt Dạ Dật Phong.
"Ngươi rốt cuộc như thế nào mới nguyện ý giao ra giải dược, nói ra
điều kiện của ngươi đi." Dạ Dật Phong híp mắt nhìn Thượng Quan Ngưng
Nguyệt, khóe môi treo lên một đường cong tựa tiếu phi tiếu. . .