"Đúng vậy, đạn pháo. Một quả bom có thể hủy một tòa lương đình của
Tuyên vương phủ, một quả pháo có thể hủy trăm tòa lương đình của Tuyên
vương phủ. Mà hôm nay để đối phó các ngươi, ta mang đến ngàn quả
pháo." Thượng Quan Ngưng Nguyệt lạnh lùng xem xét Tiêu Hàn cùng Dạ
Dật Phong, mở miệng chậm rãi nói.
Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong âm thầm phái người điều tra nàng,
người Ảo Ảnh cung sớm đã bẩm báo với nàng. Nay, nghe được mình nói
hai chữ đạn pháo, bọn họ nhất định liên tưởng đến bom đi?
"Ngươi. . ." Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong bị đoán trúng tâm tư, mặt
xanh mét. Nàng. . . Cư nhiên hiểu rõ suy nghĩ của bọn họ?
"Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ngươi đang đe dọa chúng ta sao?" Tiêu
Hàn cùng Dạ Dật Phong xiết chặt nắm đấm, đồng thời nói.
Lúc trước nghe thuộc hạ hồi báo Thượng Quan Ngưng Nguyệt dùng
bom tạc hoa viên Tuyên vương phủ, bọn họ kỳ thật vô cùng khiếp sợ. Chỉ
có một viên tròn đen thui, làm sao có thể có uy lực kinh người như thế chứ,
nhưng mà việc này đã sớm truyền đi khắp phố lớn ngõ nhỏ ở Long Diệu,
làm bọn hắn không thể nghi ngờ.
Nay Thượng Quan Ngưng Nguyệt còn nói nàng đưa đến đạn pháo, uy
lực còn khủng bố gấp trăm lần so với bom trong truyền thuyết, quả thực
làm người ta khó có thể tin đi?
Nàng. . . Nhất định là biết mình đã phái người điều tra nàng, cho nên
cố ý phóng đại uy lực của đạn pháo, làm kinh sợ để chế trụ bọn họ đi?
"Ta có đủ vốn để đe dọa các ngươi." Hai mắt Thượng Quan Ngưng
Nguyệt miệt lãnh quét qua Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong, tiếp nghiêng đầu
nhìn Ngân Lang nói: "Ngân Lang, để hai thái tử cảm thụ bổn vương phi rốt
cuộc không nói ngoa."