ĐẶC CÔNG TÀ PHI - Trang 600

mở miệng nói.

Mắt ngọc tràn đầy ý cười nhẹ nhàng nhìn Tiêu Hàn, thanh âm của

Thượng Quan Ngưng Nguyệt tuy êm ái lại hàm chứa một tia trào phúng
nhàn nhạt nói: "Cuộc chiến ở sườn núi, ta thắng. Cuộc chiến ở Tây Thần,
kết quả cũng như thế."

Trong lời nói của Tiêu Hàn ẩn chứa thâm ý, thông minh như nàng sao

lại không hiểu chứ? Mặc dù hôm nay hắn bị buộc ký hiệp nghị không xâm
phạm lẫn nhau trong vòng một năm với Long Diệu, nhưng hắn sẽ không
ngu xuẩn cho phép Diễm mở rộng lực lượng quân sự.

Hắn biết nhất định Diễm sẽ trong một năm hiệp nghị này, nghĩ cách

tiêu diệt Tây Thần quốc mà Long Diệu đã nhắm từ lâu, nắm trong tay quân
đội của Tây Thần, để phục vụ cho một năm sau đối kháng với Bắc Dực
quốc và Thương Nguyệt quốc. Mà hắn, sẽ bất chấp tất cả tiêu diệt Tây
Thần quốc trước, không để cho Diễm thuận lợi đoạt được quân đội Tây
Thần.

"Cõi đời này, không có người thắng vĩnh viễn." Tiêu Hàn cắn răng gằn

từng chữ một, ánh mắt âm trầm không khỏi làm cho cảnh sắc tươi đẹp lâm
vào ảm đạm. Bây giờ hắn thua mất một phần hiệp nghị, nhưng quân đội
Tây Thần, hắn sẽ không để thua Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên
Diễm nữa, tuyệt đối không!

"Những lời này đối với ngươi, hoặc là đối với những khác người mà

nói đúng là rất thích hợp, nhưng mà đối với ta. . ." Thượng Quan Ngưng
Nguyệt yêu mị cười khẽ lắc đầu, hé đôi môi đỏ mọng kiều diễm nói: "Ta sẽ
là một ngoại lệ, Thượng Quan Ngưng Nguyệt ta vĩnh viễn là người thắng.
Thiên hạ vạn vật chỉ cần ta muốn tranh, nó nhất định thần phục ta. Cho nên
vật ta muốn, tốt nhất ngươi đừng cố tranh đoạt, nếu không chuẩn bị mặc
niệm cho quân đội Bắc Dực quốc đi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.