Thật cẩn thận thả dây thừng xuống đáy giếng, Độc Vương điểm nhẹ
mũi chân. Trong nháy mắt, hai tay hắn cầm chặt sợi dây thừng.
Theo dây thừng dần xuống đáy giếng, Độc Vương buông lỏng tay, tay
phải nhấn vào nút mở cơ quan.
Phút chốc một tiếng nho nhỏ vang lên, cơ quan trên vách tường chậm
rãi khởi động, một cửa động hình tròn hiện ra trước mắt Độc Vương.
Đi vào trong động, có bậc thang đá. Lúc này, không thể nhìn thấy
điểm cuối của bậc thang, bởi vì vô số bậc đá uốn lượn khúc khuỷu.
Khóe môi cong lên một độ cong lạnh lẽo vô cùng xảo quyệt, Độc
Vương đi trên bậc đá. Cùng lúc đó, hơn ba mươi hắc y sát thủ cũng lục tục
bám dây thừng xuống đáy giếng, từng người từng người xuống đến, theo
sau Độc Vương tiến về phía trước.
Trong thời gian một ly trà, Độc Vương đã đến bậc đá cuối cùng. Hơn
ba mươi hắc y sát thủ theo sau cũng ngừng lại hô hấp, theo thứ tự đi tới chỗ
Độc Vương.
Tuy chưa đến điểm cuối nhưng tất cả bọn họ đều rõi mắt về phía điểm
cuối, khối đá trên đỉnh đầu Độc Vương.
Bốn phía bùn đất màu xám, làm nổi bật phiến đá kia. Khối đá không
chỉ không có chút rêu xanh, mà còn bóng loáng. Thực rõ ràng, khối đá này
thường xuyên có người đụng đến.
Độc Vương nâng tay lên cao, song chưởng hướng về phía phiến đá
trên đỉnh đầu. Không chịu nổi nội lực hùng hậu, nó nhẹ nhàng di chuyển
sang bên cạnh. Cùng với đó, bùn đất nứt ra tạo thành một khe hở, từng đợt
ánh nắng theo khe hở rọi vào.