sánh với ta? Rốt cuộc con gà đó ra sao, người kêu nó tới đây, ta tỷ thí với
nó một lần."
Thượng Quan Ngưng Nguyệt không nhịn được khóe môi giật giật, im
lặng liếc mắt xem thường nhìn Huyết Bàng Vương. Khụ khụ khụ, cái gà gì
a? Làm ơn đi, nàng vừa nói đến máy bay, phương tiện giao thông ở thế kỷ
hai mươi mốt a.
Thanh Báo bị Huyết Bàng Vương làm ngã, đứng bật dậy. Khẽ xoa cái
mông có chút đau, nghiêng đầu nói với Thượng Quan Ngưng Nguyệt:
"Vương phi, trên đời này lại có con gà nào còn bay nhanh hơn. . ."
Thanh Báo chưa kịp nói hết, Ngân Lang đã nhanh nhẹn đứng dậy, kéo
kéo cánh tay hắn, lưng toát mồ hôi lạnh nói: "Này, không phải ngươi bị
ngứa da, muốn bị mổ chứ?"
Lúc trước gặp Tiểu Vương Phi, hắn và Thanh Báo đã biết được Tiểu
Vương Phi gọi Huyết Bàng Vương là Ngốc Bảo, thế nên cũng học theo gọi
Huyết Bàng Vương là Ngốc Bảo, thân thiện chào hỏi nó.
Kết quả thì sao, bọn họ chỉ cười cười gọi Ngốc Bảo, đã bị nó trợn mắt
nhìn. Sau đó, cổ hắn và Thanh Báo đều bị cái mỏ của Huyết Bàng Vương
hung hăng thăm hỏi.
Cho tới bây giờ, chỗ bị nó hỏi thăm vẫn còn đau đây này.
Bị dạy dỗ một lần, thế nên mới biết được, cái tên Ngốc Bảo này chỉ có
Tiểu Vương Phi mới có thể gọi. Về phần bọn hắn, nếu không phải bị trầy
da sứt thịt, tốt nhất vẫn nên ngoan ngoãn gọi nó một tiếng Bàng Vương.
Trải qua nhắc nhở của Ngân Lang, cộng thêm ánh mắt hung tợn của
Huyết Bàng Vương, Thanh Báo đột nhiên bưng kín cổ, mồ hôi lạnh chảy
xuống trán nói: "Khụ, Vương Phi, trên đời này lại có gà bay nhanh hơn
Bàng Vương sao? Con gà đó trông như thế nào, có phải lớn hơn gà bình