ĐẠI ĐƯỜNG TỬU ĐỒ - Trang 54

Nguyệt không ngừng yêu cầu Tiêu Duệ rời khỏi Lưu phủ tới nhà mình ở,
nhưng hắn vẫn không chịu. Càng quan trọng là... hắn biết vợ chồng Tiêu
Nguyệt đang kinh doanh một tửu quán có quy mô không nhỏ, hơn nữa loại
kinh doanh này thường có thêm cửa sau chính là nấu rượu.

Hắn là siêu cấp tửu đồ, phẩm tửu sư đỉnh cấp, thân mang đầy văn hóa về

rượu và những công nghệ ủ rượu cổ kim, xuyên việt về Đại Đường. Bằng
trực giác, hắn mơ hồ cảm thấy chính mình xuyên việt tới Đại Đường không
thể bỏ qua tài nghệ về rượu của mình. Có lẽ, con đường nhân sinh của hắn
phải viết lên bằng rượu.

Ủ rượu mà sống, phẩm rượu làm vui, làm tửu đồ tiêu diêu tự tại ở thời

Đại Đường thịnh thế này, như vậy cũng là một chuyện tốt.

Vị hôn phu của Tiêu Nguyệt tên là Vương Ba, xuất thân từ một nhà

thương nhân phú hộ giàu có thành Lạc Dương. Tửu quán của Vương gia là
do tổ tiên truyền xuống, bắt đầu kinh doanh từ năm Trinh Quán tới giờ đã
được ba thế hệ.

Nếu không phải Tiêu gia mắc tội, bị suy tàn, chỉ sợ Vương Ba là con nhà

thương nhân vĩnh viễn không có cơ hội cưới được thiên kim tiểu thư nhà Tể
tướng đương triều. Tiêu mẫu nhìn trúng Vương Ba thành thật trung hậu,
vương gia gia phong thuần phác, liền cắn răng gả con gái cho. Tiêu Nguyệt
cũng không có gì lựa chọn đành phải nhận mệnh. Cái gọi là “khi sa sút,
phượng hoàng chẳng bằng gà” đại khái chính là ý tứ này.

Sắc trời đã tối muộn, có thể bởi vì tửu quán không đắt khách cho lắm,

không còn tửu khách nào, cho nên tửu quán của Vương gia đã sớm đóng
cửa. Đôi vợ chồng thân ái đang ngồi ăn tối, Vương Ba hạnh phúc nhìn
người vợ xinh đẹp của mình, trong lòng tràn ngập niềm vui.

Đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ nhàng. Tiếp theo, con chó già nhà

Vương Nhị hàng xóm sủa inh ỏi, chỉ nghe vợ của Vương Nhị mắng chửi rất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.