Hai người họ theo đường bước về phía trước, dọc theo đường mòn bên
kia cung điện còn chưa hề có dấu chân người lưu lại trên nền tuyết. Vòng
vèo một hồi, dọc theo đường đi, đám cung nữ cùng thị vệ thấy Sở Lăng
Thường vội rối rít khom người vấn an. Nàng cùng Thanh Tụ đi thẳng tới
trước cửa một cung điện, cung nữ đứng trước cửa cũng vội đẩy cánh cửa
mở ra.
Phía trên tòa điện này có một tấm biển sáng chói, trên đó có một hàng
chữ lớn bằng tiếng Hung Nô, theo tiếng Hán có nghĩa là Kiêu Long điện.
Sở Lăng Thường bước vào trong, Thanh Tụ vội vàng dặn dò các cung
nữ khác chuẩn bị nước nóng trừ hàn khí. Lại nhận lấy áo khoác lông cừu từ
tay Sở Lăng Thường treo lên xong, nha đầu này khẽ cất tiếng oán trách,
“Tiểu thư đã vào cung mấy năm rồi, sao năm nào cũng phải trở về vương
phủ một chuyến thế này? Còn muốn tới chỗ cấm địa ở Cấm lâu kia, âm âm
u u thật sợ muốn chết.”
Trong lòng Thanh Tụ vốn vẫn tồn tại sự ám ảnh, mỗi lần nghĩ tới cảnh
bị giam vào mật thất ở Cấm lâu trước kia thì toàn thân nha đầu này lại run
lên.
Sở Lăng Thường chỉ cười mà không trả lời. Vấn đề này Thanh Tụ đã
hỏi nàng mấy lần nhưng lần nào nàng cũng chỉ đáp lại bằng nụ cười mà
thôi. Thật ra thì nguyên nhân rất đơn giản, ngày này hàng năm chính là
ngày giỗ của mẫu thân Hách Liên Ngự Thuấn, nàng là thê tử của hắn,
đương nhiên phải làm trọn đạo hiếu.
Chuyện liên quan đến Cấm lâu, liên quan đến mẫu thân của Hách Liên
Ngự Thuấn, thậm chí còn cả Thiền Vu Quân Thần chỉ có ba người biết mà
thôi. Có thể cũng có những người khác biết được vài phần về chuyện này,
nhưng từ miệng Hách Liên Ngự Thuấn biết được mọi chuyện chỉ có một
mình nàng.