Xoay người muốn liều lĩnh rời đi, nàng đã thấy cửa điện lập tức đóng
lại, mấy cung nữ đều nhất loạt tiến tới giữ chặt lấy nàng, sau đó từ bên cửa
hông đi ra một lão bà búi tóc đơn giản và ăn mặc cũng vô cùng bình dị. Vẻ
mặt bà ta cực kỳ bình thản, dường như những cảnh thế này bà ta đã sớm
nhìn quen rồi vậy.
“Ma ma nghiệm thân, đi xem vị Sở cô nương đây có còn là băng thanh
ngọc khiết hay không!” Lật phi hơi nhếch miệng phát ra thanh âm cực kỳ
lạnh lẽo.
Lúc này Sở Lăng Thường mới biết, thì ra bọn họ đã sớm chuẩn bị hết
thảy. Nàng không khỏi cảm thấy phải nhìn hai vị nương nương này với con
mắt khác xưa. Nàng vẫn nghĩ rằng mình có thể nhìn thấu được lòng người,
nhưng lại không nhìn thấu được trong lòng nữ nhân nơi hậu cung này có
bao nhiêu ngoan độc.
Ma ma nghiệm thân sau khi tiếp nhận mệnh lệnh, vững bước tiến tới
phía Sở Lăng Thường, cũng không buồn nhìn đến ánh mắt của nàng mà
vung tay cực kỳ thô lỗ giật mạnh cánh tay nàng rồi đem ống tay áo kéo
ngược lên khiến cả cánh tay hoàn mỹ với làn da trắng mịn như ngọc, tinh tế
như ngó sen hoàn toàn lộ rõ.
Ma ma nghiệm thân liếc mắt nhìn rồi hơi nhíu mày, quay đầu nói với
hoàng hậu cùng Lật phi, “Hoàng hậu nương nương, Lật phi nương nương,
cô nương này từ nhỏ vốn không có điểm thủ cung sa.”
Sở Lăng Thường ra sức giãy giụa cuối cùng cũng rút được cánh tay về.
Thủ cung sa? Thật nực cười! Nàng từ nhỏ đã ẩn cư nơi sơn cốc, sao có thể
điểm cái thứ đó chứ? Hơn nữa, thủ cung sa mà bà ta vừa nói cũng chỉ là thứ
vớ vẩn mà thôi.
Bạc hoàng hậu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn như
bạch ngọc của Sở Lăng Thường rồi bước tới trước mặt nàng, rõ ràng là nói