Hách Liên Ngự Thuấn đứng dậy, dáng người cao lớn mạnh mẽ bước
thẳng tới chỗ Sở Lăng Thường, vẻ mặt đầy hứng thú mang theo sự dò xét ý
tứ của nàng. Nụ cười trên môi hắn cong lên, bàn tay khẽ đưa ra, nâng cằm
của nàng lên…
“Rượu ngon ba ngàn bình, bản vương chỉ nguyện chọn một mà thôi.”
Mọi người trên điện lại lần nữa xôn xao, có người còn lộ rõ vẻ khinh bỉ
trên nét mặt, man di vẫn cứ là man di, trong mắt chỉ có nữ sắc mà thôi.
Sở Lăng Thường chưa từng bị một nam tử nào khinh bạc như vậy, nàng
vô thức quay mặt muốn tránh đi nhưng lại bị bàn tay hắn giữ càng chặt hơn.
Hắn không hề có ý định buông nàng ra, mùi xạ hương trên người hắn như
bao trùm hô hấp của nàng, ngón tay có chút thô ráp mang theo nhiệt năng
nóng bỏng càng lúc càng hơ nóng da dẻ của nàng.
Nàng ngẩng đầu, ánh mắt lộ rõ ý không vui, nhưng lại bắt gặp ánh mắt
cuồng dã của hắn, ánh mắt đầy tà mị đó cơ hồ đem linh hồn của nàng rút
sạch. Ánh mắt của hắn thâm sâu như biển, con ngươi màu hổ phách khẽ
nheo lại toát ra sự nguy hiểm tựa dã thú.
Thấy nàng muốn tránh né, ánh mắt của Hách Liên Ngự Thuấn lại càng
trở nên nóng rực cùng lớn mật hơn trước, lộ ra ý cười phảng phất trong đó.
Thì ra cũng có lúc nàng lại cảm thấy khẩn trương như vậy.
Cảnh Đế thấy hắn hành động lớn mật như vậy đương nhiên rất muốn
nổi giận, nhưng lại ngại việc hắn nắm giữ trọng binh trong tay, không thể
làm gì hơn là nén xuống sự khó chịu trong lòng, giọng nói tăng thêm một
chút âm lượng, “Tả hiền vương, người trẫm gả là công chúa, Sở Lăng
Thường đã được phong làm Hoàn dư, vai vế ngang với đại thần trong triều,
việc hòa thân sao có thể chọn đại thần được chứ? Nếu chuyện này mà
truyền ra ngoài, chẳng phải sẽ thành trò cười cho thiên hạ hay sao?”