Ta mỉm cười: "Nếu như ta bị người giết chết dễ dàng như vậy thì hiện
giờ đã không thể đè nàng trên giường nghe ta nói chuyện. Nếu như các
người thực sự có thể giết chết ta, ba đại lục sẽ rơi vào trong trạng thái chiến
tranh vĩnh viễn, cho đến khi một bên nào đó hoàn toàn bị tiêu diệt."
Đồ Giảo Giảo trong mắt lộ xuất thần sắc hoảng sợ, rõ ràng nghĩ đến tính
nghiệm trọng của sự việc, gật đầu nói: "Được! Ngươi hỏi đi!"
Ta nói: "Nếu như nói cho nàng biết Vu đế chẳng những không phải là
loài người, mà còn là một chủng loại sinh vật tinh thần đáng sợ muốn hủy
diệt nhân loại, nàng nhất định sẽ bảo ta đặt chuyện lừa dối nàng, phải
không?"
Đồ Giảo Giảo đáp: "Lan Đặc hóa ra là người lắm điều nói dài như vậy.
Đã biết rõ rằng ta sẽ không tin, tại sao còn nói ra?"
Ta cười khổ: "Bởi vì nếu như không thuyết phục được nàng, ta quả thực
vẫn sẽ giữ lời thả nàng ra, cho nên nói chuyện mới có chút dài dòng. Bởi vì
ta đã quá chán ngán tình cảnh máu chảy thành sông rồi."
Đồ Giảo Giảo lạnh lùng: "Mau nói ra vấn đề của ngươi đi!"
Ta nói: "Nhưng ta muốn nàng nói ra lời từ chân tâm, mà không phải là
nói lấy lệ. Nếu không thì lời hứa vô hiệu."
Đồ Giảo Giảo sốt ruột: "Mau nói đi!"
Ngữ khí và thần thái của nàng tuy rằng bất thiện nhưng ta lại cảm thấy
thân thể nàng đã nới lỏng ra, không còn sự khẩn trương và cương ngạnh
như lúc trước. Nằm phục trên người nàng quả thực là sự hưởng thụ mềm
mại tuyệt vời không gì sánh được.
Ta nói: "Hãy nói cho ta biết, trong số thập đại vu thần thì có bao nhiêu là
người tốt?"
Đồ Giảo Giảo ngạc nhiên: "Sư phụ ta đối với chúng ta có thể coi là
không tệ."
Ta hỏi lại: "Hắn mà lại tính là người tốt sao?"
Đồ Giảo Giảo thở ra một hơi: "Ở Vu quốc, ai mà chẳng ngươi tranh ta
đoạt, ngươi lừa ta gạt."
Ta hỏi tiếp: "Tên Âm Phong đó có tính là người tốt không?"