chỉ có thể cùng hắn đấu lưỡng bại câu thương.
Các nữ nhân của ta yên lặng trầm tư, không dám quấy rầy, chỉ lẳng lặng
nhìn ta.
Để xóa đi nổi sợ hải của các nàng, ta miễn cưỡng khuấy động tinh thần,
cười nói: “Đến đây! Chúng ta cùng chơi trò chơi tình ái!”
Giảo Giảo cho rằng ta muốn cùng các nàng ân ái, thẹn thùng nói: “Sớm
biết ngài sẽ không buông tha cho chúng ta mà”
Thanh Thanh cười trêu nàng: “Ngươi muốn Lan Đặc buông tha cho
ngươi sao? Có muốn ta cho ngươi khỏi phục thị không?” Tây Kỳ liếc ta,
hướng hai người nói: “Các ngươi yên tâm đi, đêm nay trong trướng này,
không ai có thể tránh được “sắc trảo” của Đại kiếm sư, bất quá ngài bây giờ
thật sự muốn cùng chúng ta chơi một trò chơi”
Ta trong lòng chấn động, nhớ tới trong bút ký của Hoán Thiên Vu thần
từng đề cập đến tình yêu của loài người đối với Vu đế mà nói tựa như độc
dược phong hầu, ta thấp thoáng cảm thấy mấu chốt quyết định để cùng Vu
đế đấu tranh có thể là cùng các nữ nhân của ta hoan lạc cuồng nhiệt mà tìm
ra.
Thử hỏi có điều gì yêu thương hơn tình yêu nồng nhiệt của nam nữ. Đó
chính là nguồn gốc của sinh mệnh. Vu đế dùng tử vong và hủy diệt để đối
phó chúng ta; chúng ta sẽ dùng sinh cơ và luyến ái để chống lại.
Nghĩ như vậy, ta bắt đầu tích cực phân phó các cô gái ngồi xuống, tay
nắm tay tạo thành một vòng tròn nhỏ thân thiết ngọt ngào.
Tây Kỳ và ta cùng ngồi xuống. Đạm Như và Thanh Thanh ở bên trái, Tố
Chân, Giảo Giảo và Thiến Nhi ở bên phải, tay nắm chặt nối với nhau.
Tây Kỳ nhìn ta mỉm cười nói: “Sáu vị thê tử ngoan ngoãn của ngài ở
đây, tùy ý ngài có thể chơi đùa bất cứ trò gì cùng các nàng, xin hãy hạ
lệnh!”
Ta ngẫm nghĩ nói: “Nàng cùng ta đưa linh năng vào cơ thể bọn họ, xem
sẽ sinh ra cảm ứng kỳ diệu gì”
Đạm Như nói: “Ta có một đề nghị, trong Vu thần thư từng nói đến lực
lượng tối nguyên thủy của vũ trụ, cơ bản tự nó là hai loại lực lượng tương
phản đối nhau, thể hiện tại thế giới của chúng ta trở thành quang minh và