ĐẠI KIẾM SƯ - Trang 135

“Đinh đong” tiếng đồng chung vang lên bên ngoài, vang vọng vào trong

đại điện, đã đến giờ khởi hành, ta tra nhận vào vỏ, quay đầu đi ra khỏi điện.

Ngoài đại điện là một thạch cấp lớn, mỗi bậc thạch cấp có một thiếu nữ

áo trắng xinh đẹp, tay cầm một ngọn đèn mỡ dê chiếu sáng con đường ta đi,
nét mặt họ không dấu nổi đau thương, hai hàng lệ dài rơi thành giọt, ướt
đầm gương mặt. Trục quay từ từ hạ cửa điện xuống, đồng thời khép lại một
cuộc tao ngộ tuyệt đẹp trong đời ta, một giấc mộng ngắn ngủi nhưng vô
cùng rung động lòng người.

Ta ngẩng cao đầu, nhắm mắt để kiềm chế nỗi bi thương đang trỗi dậy

trong lòng, những hình ảnh buổi đầu gặp Ma Nữ như vẫn còn nguyên đấy,
hai nguời phụ nữ mà ta yêu nhất là Tây Kỳ và Ma Nữ lần lượt đã chết.
Bạch vân thương cẩu, thế sự vô thường chỉ thêm đau khổ cho những người
vẫn kiên trì mà sống.

Sinh ly tử biệt!
Thở dài một tiếng, gắng hết sức để khỏi ngoảnh mặt lại, sải bước dài đi

tiếp. Khi ta đi qua một trăm bậc thạch cấp, các thiếu nữ sau lưng bật khóc
tức tưởi không thành tiếng.

Ma Nữ, nàng hãy an nghỉ, vì hòa bình của đại địa, dù có trăm sông ngàn

núi, ta cũng truy sát Đại Nguyên Thủ và tìm kiếm cho được Phế Tích thần
bí trong truyền thuyết đó.

Khi ta ra đến ngoài cửa, Hoa Nhân và các đại tướng của Ma Nữ Quốc

đang ngồi trên ngựa, chờ trước thần điện của Ma Nữ, bầu trời đầy sao, thê
lương quạnh vắng.

Một tuấn mã trắng muốt, không pha lẫn bất kỳ màu nào khác, được một

chiến sỹ cầm cương, hiên ngang đứng trước chúng nhân.

Chính là Phi Tuyết mà Ma Nữ vẫn cưỡi lúc sinh tiền, luôn luôn ở bên

cạnh nàng những lúc ra quân.

Ta tiến tới, vỗ nhẹ vào bờm Phi Tuyết.
Phi Tuyết phấn chấn nghiêng đầu nhìn ta, dướng như biết rõ ta đã trở

thành tân chủ nhân của nó.

Ta ngước mặt, bắt gặp ánh mắt mê hồn của Hoa Nhân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.