ĐẠI KIẾM SƯ - Trang 307

Ta đưa tay phải ra, nắm nhẹ cái cằm nhỏ bé của nàng, nâng gương mặt

hồng rực như lửa đốt của nàng lên.

Bốn mắt nhìn nhau, không thể nào rời mắt ra khỏi nhau được nữa rồi.

Có rất nhiều cô gái khả ái ngã lòng vì ta, Lan Đặc ta thật không sống uổng
kiếp này. Tự mình cũng cảm thấy không xứng đáng với họ, nhất là về mặt
tình yêu, những cô gái đó đều dũng cảm và khẳng khái hơn ta nhiều. Họ
sẵn sàng hy sinh vì ta, còn ta lại không ngừng tìm cách từ chối họ, tìm mọi
lý do để áp chế tình cảm của mình.

Nếu như ta đầu hàng Thải Nhu sớm một chút, thì nàng đã không phải

khóc hết mấy đêm trường. Nếu như ta không cố ý ly khai Ny Nhã, thì nàng
đã không phải cố tỏ ra cương quyết cứng rắn như hôm qua.

Làm gì để khổ cho nhau vậy.
Bắt đầu từ giờ khắc này, ta sẽ không sợ ái tình nữa, rất có thể ở đây ta đã

tìm được ý nghĩa chân chính duy nhất của sự sống, con người phải tồn tại
vì lý do này.

Trong lòng ta nãy lên sự chán ghét đối với chiến tranh, chết chóc và đau

khổ. Ta nghiêng về phía trước, tham lam hôn lên đôi môi hồng nhuận của
nàng.

Tiếng vó ngựa vang lên.
Chúng ta rời nhau ra.
Một Thái Dương chiến sĩ thúc ngựa chạy lại, thi lễ xong rồi báo: “Phiêu

Hương Thành có tin gửi đến!”

Bên trong một lều trại cực kỳ rộng lớn, tất cả nhân vật lãnh đạo lần lượt

kéo đến, ánh mắt của họ đều tập trung vào một chiến sĩ trẻ.

Hắn tên là Điền Tông, được Phiêu Hương Thành phái đưa thư đến.
Người tiến vào sau cùng chính là Linh Trí, Điền Tông lập tức quỳ xuống

thi lễ, tôn kính hơn nhiều khi hắn gặp Ny Nhã, cho ta biết Linh Trí quả thật
một trong tám tế ti quyền lực nhất.

Nét mặt của mọi người đều hiện lên nét lo âu, vì thần sắc của Điền Tông

không có chút gì vui vẻ.

Sau khi Ny Nhã đợi Linh Trí chúc phúc cho Điền Tông xong, rồi hỏi:

“Điền Tông, ngươi có đem đến tin tức tốt lành nào đây.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.