Lần này, ngoại trừ Hoa vân, ngay cả Hồng thạch cũng lộ ra thần sắc lo
lắng, ta làm vậy không lưu lại đường lui nào, chỉ khiến sự việc thêm trầm
trọng.
Kỳ thật bọn họ không biết được dụng ý sâu xa của ta. Hình thức đấu
tranh này vô cùng phức tạp. Nếu ta không nhầm, Âm nữ sư đã chỉ trích ta,
tất tạo ra tin đồn rằng ta lợi dụng thân phận Thánh kiếm kị sỹ, tương lai sẽ
biến thành kẻ độc tài đế quốc thống trị Tinh thổ nhân. Nếu như Tịnh thổ
nhân không có ác cảm mạnh mẽ với điều đó, ả thậm chí có khả năng vu
khống ta và Đại nguyên thủ kỳ thực cùng nhau diễn trò. Đương nhiên, mâu
thuẫn Nam Bắc đã cho ả cơ hội tạo ra lời đồn như vậy.
Nhưng ta không quan tâm đến thân phận Thánh kiếm kỵ sĩ, ngược lại sẽ
làm cho người phương bắc phải suy nghĩ kỹ càng hơn. Trên thực tế, ta cũng
thật hoàn toàn không quan tâm đến thân phận Thánh kiếm kỵ sĩ này.
Trữ tố, Tạ vãn quả nhiên hiện thần sắc ngạc nhiên.
Long đằng và Minh nguyệt thì lộ vẻ giận dữ.
Ta nghiên đầu nhìn Âm nữ sư ngồi phía đối diện. Y thị mặt lạnh như
nước, không lộ ra một chút nội tâm nào. Nhưng ta biết đối với phản ứng
như kỳ binh đột kích của ta, y thị không biết phải làm thế nào. Ma nữ nhận
đã cho ta linh giác kỳ dị, khiến ta chỉ qua chút ít biểu hiện bên ngoài cũng
có thể nhận biết được rất nhiều thứ ẩn dấu sâu bên trong.
Long ca sau lưng Long đằng rút thanh loan đao màu đen lấp loáng làm
phát ra âm thanh đanh gọn, quát lớn: "Lan đặc! Ta được Thiên miếu ân tứ
cấp cho Trân ô đao. Nay dùng thân phận Thiên miếu đệ nhất cao thủ, vì
ngươi đã miệt thị đối với Thánh kiếm kỵ sĩ, khiêu chiến với ngươi."
Ta đưa mắt kiểm tra thanh Trân ô đao trên tay của gã, trong lòng nổi
sóng. Đó là Trân ô đao, có thật có khả năng chặn được Ma nữ nhận của ta
sao?
Long ca nghĩ rằng ta sợ, cười to nói: "Lan đặc! Để chúng ta xem bảo
kiếm của ngươi nào!"
Ánh mắt ta lạnh lùng chuyển lên khuôn mặt gã, nói: "Chỉ có hai loại
người có khả năng xem kiếm của ta, một loại là bằng hữu, một loại là địch
nhân. Nhưng người không nằm trong cả hai loại ấy."