Cứ như thế này, ngay bản thân ta cũng không dám chắc sẽ không yêu thích
hắn. Nói vậy các ngươi đã hài lòng chưa?"
Ả ta thản nhiên bộc bạch như vậy, Liên, Đái lưỡng nữ cũng khó chỉ trích
ả, cũng không thể nói đề nghị này không có căn cứ.
Cho dù ả nói như vậy, có thể chỉ là vì ứng phó với sự chỉ trích của Liên,
Đái lưỡng nữ. Nhưng ta đang trong hoàn cảnh bị tù, từ hổ biến thành chó
thế này, vẫn không kìm được có một loại cảm giác thắng lợi trong cay
đắng. Thầm nghĩ nếu như Âm Nữ Sư thật sự yêu thích ta, ta nhất định phải
vô tình cự tuyệt ả. Nhìn được bộ dạng thống khổ của ả mới có thể báo mối
huyết cừu của Phượng Hương và mối hận trợ giúp Hắc quả phụ bắt giữ ta.
Trực Mộ giảng hoà nói: "Tiểu tử này giao cho ta cai quản. Cam đoan có
thể bình yên áp giải hắn đến gặp Nghiêu Địch."
Liên Lệ Quân nói: "Ngươi phải cam đoan hắn sẽ không bị nhục mạ hay
ngược đãi. Nếu không ta sẽ không tha cho ngươi."
Trực Mộ cười bồi nói: "Đương nhiên! Đương nhiên! Người đâu! Đưa
khách quý này lên thuyền ta."
Âm Nữ Sư nói: "Ta ở đây có các viên dược hoàn này. Trực thần tướng
ngươi mỗi ngày bắt hắn ăn một viên. Cho dù hắn có là sư tử, ăn vào cũng
trở nên tay chân vô lực, dù có cởi dây thừng ra cũng không đứng dậy nổi."
Trực Mộ nói khéo: "Như thế là tốt nhất. Nếu được mỗi ngày đều do
ngươi phụ trách ép hắn uống thuốc, ta đứng một bên quan sát, như vậy sẽ
vạn vô nhất thất."
Khuôn mặt lạnh như băng của Âm Nữ Sư xuất hiện trước mặt ta, che
khuất đi bầu trời xanh mĩ lệ.
Ta dùng phương thức kháng nghị duy nhất, nháy mắt với ả, lại cố ý đưa
ánh mắt lên trên bộ ngực trắng như sữa cao vút của ả.
Âm Nữ Sư trong mắt loé lên sự phẫn nộ mãnh liệt, bộ ngực trắng sữa bắt
đầu phập phồng kịch liệt, quát: "Mở miệng ra."
Không để cho ả mượn lý do khó cạy miệng ta, ta lập tức mở to miệng ra.
Con mắt thon dài của Âm Nữ Sư hiện lên một tia lãnh khốc và một ánh
quang mang có thâm ý khác. Dùng hết sức bóp hai má của ta, để ta không