ĐẠI KIẾM SƯ - Trang 837

đưa tay nâng khuôn mặt thanh tú nóng bừng của nàng lên, hé miệng tới tấp
hôn lên đôi môi hồng nóng bỏng của nàng.

Một cảm giác ngọt ngào vui sướng đang khuấy động qua lại giữa nhục

thể và tâm linh của hai người chúng ta, trong một gian tiểu thất trên chiến
thuyền này, trên dòng nước Tiểu Tiên hà dập dềnh dưới ánh trăng.

Ta đã rời khỏi đôi môi thơm đó, tỉ mỉ quan sát khuôn mặt tươi cười, ánh

mắt lấp lánh hút hồn của nàng.

Nhạn Phi Phi cũng dán sát vào, chủ động ôm chặt lấy ta, nói khẽ như

muỗi kêu: "Thiếp đã từng bị Hắc Xoa nhân cưỡng hiếp, bất quá lúc tối hậu
đã chạy thoát được!"

Ta chấn động trong lòng, đồng thời nhớ tới Hoa Nhân bị Đại Nguyên

Thủ chiếm đoạt trinh tiết. Nỗi thương xót trong lòng đại thịnh, nâng cằm
nàng lên, ôn nhu nói: "Đó đều là chuyện của quá khứ, hãy để cho chúng ta
cùng nhau quên hẳn chúng đi!"

Tiếng nước sông nhẹ nhàng vỗ lên trên thân thuyền từ ngoài cửa sổ

truyền vào, cùng với tiếng hô hấp của chúng ta hợp thành một thể, với ta
không thể phân khai.

Nhạn Phi Phi sau khi thổ lộ ra tâm sự khó nói, người nhẹ hẳn đi thấy rõ,

thối lùi ra phía sau hai bước, thẹn thùng cởi bỏ y phục trên người, rồi mới
cởi y phục cho ta.

Tinh thần của ta bay tới mỗi miền đất của Tịnh Thổ: thành thị, đồng

bằng, sông nước, chiến trường.

Chiến tranh tuy đã qua đi, nhưng vết thương mà chiến tranh lưu lại lại sẽ

vĩnh viễn ở lại nơi đó. Có thể theo thời gian dài lâu mà mờ nhạt đi, nhưng
không thể hoàn toàn biến mất hẳn.

Khi hai thân thể xích lõa ôm chặt lấy nhau trên giường, Nhạn Phi Phi

yếu ớt nói: "Khi nhìn vào ánh mắt chàng, tựa như nhìn thấy thống khổ cùng
bi ai mà chàng đã trải qua. Phi Phi chưa từng gặp qua ánh mắt ưu sầu thu
hút hồn người hơn ánh mắt chàng, ánh mắt khiến người khác chỉ muốn làm
cho chàng hạnh phúc, thiếp nghĩ rằng đó cũng không phải là chuyện dễ
dàng."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.