ĐẠI KIẾM SƯ - Trang 99

được hắn. " Im lặng một lát, Hoa Nhân nhẹ nhàng nói với ta: "Nếu chàng
muốn đi, hãy để thiếp đi cùng! " "Hoa Nhân, nàng biết chuyến này ta đi
lành ít dữ nhiều, không biết còn sống để có thể trở về hay không. Tốt nhất
là nàng hãy đi trước, đến chỗ những ngư dân và chờ ta trong một tháng.
Sau một tháng nếu không thấy ta quay lại thì nàng hãy tự chăm sóc cho bản
thân mình! " Hai mắt Hoa Nhân trong chốc lát đã đỏ hoe, nàng đau khổ nói:
"Chàng mà chết đi thì thiếp sống liệu có ích gì? Từ trước đến nay thiếp
chưa từng được hưởng vui sướng hạnh phúc, có chàng bên cạnh thiếp mới
có được những phút giây như thế, giờ chàng nỡ lấy nó đi khỏi thiếp hay
sao?" "Nàng nên nghĩ xa hơn một chút! Trong bụng nàng giờ đây có lẽ đã
mang giọt máu của ta rồi, nàng phải sống và giữ gìn sức khỏe để đứa bé
được ra đời khỏe mạnh. Ta không thể không làm như vậy. Đó không chỉ là
vì hận thù cá nhân ta mà còn vì dân chúng của cả Đế Quốc và Ma Nữ
Quốc. " Hoa Nhân để mặc dòng lệ chảy tràn trên mặt, cất giọng cứng cỏi:
"Hãy sống trở về với thiếp, nếu chàng không về, thiếp sẽ mãi mãi không đi
đâu hết! " Nói dứt câu nàng quay ngựa, phi thẳng về phía rặng núi, thoắt
chốc đã chỉ còn là chấm nhỏ phía xa. Ta đứng lặng trông theo, trong lòng
thật khó có thể nói là tâm trạng gì. Hoa Nhân đi rồi, đoàn quân của ma Nữ
Quốc cũng đã khuất bóng từ lâu, chỉ còn ta một mình giữa bình nguyên
trống trải. Ta thúc ngựa tiến thẳng về hướng đại quân Đế Quốc, trong lòng
sục sôi ý chí chiến đấu. Sống chết đối với ta lúc này không còn quan trọng
nữa. Nhất định phải bắt Đại Nguyên Thủ trả giá cho những tội ác hắn đã
gây ra. Tận hoàng hôn, ta mới tới được ngoại vi nơi đóng quân của Đế
Quốc. Cờ xí ngợp trời, doanh trại trải dài khắp một vùng rộng lớn. Ta nấp
trong một bụi rậm quan sát tình hình, chờ đêm xuống. Mặt trời chỉ còn phát
ra những tia nắng vàng yếu ớt của buổi chiều tà nhưng cũng đủ soi tỏ hoạt
động của binh sĩ và chiến mã ở trong doanh trại. Ta tự mừng thầm, thời cơ
thích hợp cho việc đột nhập đã tới. Mọi ngóc ngách của doanh trại đều đốt
đuốc sáng rực, trời đất như ngập chìm trong màu sáng đỏ của đuốc. Ta từ
chỗ nấp phóng vụt ra, vừa vặn tránh được một tốp lính đi tuần, chui được
vào trong một lều bạt. Trong lều không có người, ta lục soát tìm được ngay
một bộ giáp sắt liền vội mặc vào, giả trang làm võ sĩ của Đại Nguyên Thủ,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.