Cô thích Nick. Bây giờ cô nghĩ có lẽ chỉ có cái chết mới có thể tách bọn
họ ra, nếu không bọn họ sẽ vẫn sống cuộc sống như thế.
Cô lật người, nằm trên bụng hắn.
Nick khẽ nhắm hai mắt, giống như đã ngủ rồi. Nhưng cô vừa lộn tới liền
nghe tiếng grù grù của hắn trở nên lớn hơn, giống như đang hỏi ‘ em làm
sao vậy? ’, có chứa một tia trấn an. Nếu như đổi thành hành động, có lẽ là
vừa dịu dàng vuốt ve tóc của cô hoặc bả vai, vừa cúi đầu nhìn cô yêu chiều
hỏi han.
Dương Phàm cảm thấy dù Nick không nói chuyện cũng không có gì
quan trọng, cô có thể hiểu được ý của hắn qua vẻ mặt, cử chỉ, tiếng, bao
gồm cả tần suất cái đuôi hắn đung đưa.
Đây là chuyện cô tự tin nhất bây giờ.
Cô bò trên người hắn, từ từ bò đến cằm hắn, quả nhiên hắn mở mắt nhìn
cô, tiếp theo liền muốn ngồi dậy. Cô đoán, có lẽ hắn thật sự cho rằng cô có
chuyện gì đó. Cô dùng tay nhẹ nhàng ấn bờ vai của hắn không cho hắn ngồi
dậy, hắn thật sự không dậy. Chỉ là cái đuôi ngược lại vui sướng vung vẫy,
quét tới quét lui soàn soạt soàn soạt trên cỏ.
Dương Phàm bất đắc dĩ ngẩng đầu ngồi dậy, hắn lại hiểu lầm.
Bởi vì gần đây hai người làm chuyện đó cô đều ngồi trên người hắn bắt
đầu, kết quả hắn cho rằng mỗi lần cô ngồi trên người hắn đều muốn bắt đầu
làm chuyện kia. Quả nhiên hắn đã muốn kéo váy da của cô ra rồi.
Cô đè tay hắn xuống không cho hắn động, hắn bất động, nhưng cái đuôi
lắc càng thêm vui sướng!
Hắn cho rằng cô muốn tự mình cởi. . . . . .