ĐẠI MẠC THƯƠNG LANG (TẬP 2) - Trang 97

nhân cơ hội đào thoát khỏi nơi này, thật không may, lúc ở trong huyệt động
tối bưng, cô ấy hoàn toàn mất trí, nên bị chúng tôi dắt quay về.

Tôi nhìn Viên Hỷ Lạc, đột nhiên cảm thấy mình thật có lỗi với cô ấy, nếu

cô ấy không bị tâm thần, thì hẳn tôi đã bị chém chết.

Viên Hỷ Lạc nói mê mấy tiếng, tôi giúp cô ấy đắp áo lên người, phát

hiện cô ấy không hề đỡ sốt. Nhìn dáng điệu của Viên Hỷ Lạc, đột nhiên
lòng tôi lại nảy sinh tình cảm nam nữ, tôi phải vã nước lạnh lên đầu, ép
buộc bản thần tranh thủ thời gian tiếp tục nghiên cứu bản đồ kết cấu mặt
bằng, nhưng nhìn mãi mà vẫn chẳng phân biệt được nơi nào vào nơi nào,
giá có Mã Tại Hải ở đây thì tốt biết bao, đúng là “cách một chấn song mà
như cách cả thiên thu”.

Tôi lục lọi mọi hồi ức trong đầu, cố gắng nhớ lại những kiến thức mà

mọi người từng bàn bạc với nhau trước đây, xem có mở ra được gợi ý gì
không.

Ngẫm nghĩ hồi lâu, điều duy nhất tôi có thể nhớ đến chính là chiếc ăng

ten mà anh Đường nói với tôi, anh bảo: nét liền màu đen thể hiện đường
dây điện, còn nét đứt thể hiện dây ăng ten. Tôi lần theo đường dây màu đen
trên bản đồ, bỗng nhiên nhìn thấy một thứ khiến tim tôi đập thình thịch.

Lẽ nào họ đã khiến đèn tắt bằng cách này sao?

Sở dĩ đèn có thể sáng là vì trong đường dây có điện, cách đơn giản nhất

khiến điện bị tắt là cắt đứt nguồn điện.

Nhưng những đường dây ngầm ở đây đều nằm trong tường xi măng, nếu

bọn Nhật áp dụng phương thức mắc nối tiếp song song, thì chúng tôi không
có cách nào khiến cả khu vực này mất điện bằng việc phá hoại mấy cái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.