ĐẠI NAM LIỆT TRUYỆN - TẬP 2 - Trang 301

Năm Mậu Ngọ (1798) có giặc biển Tề Ngôi dựa biển quấy rối, Thành đặt
kế bắt được, đường biển được yên. Thành muốn thông sứ với nhà Thanh để
phản gián Tây Sơn. Bèn cùng Đặng Trần Thường dâng sớ rằng: "Ta cùng
Tây Sơn chính là lấy nước nọ địch với nước kia, thế phải phạt giao cầu cứu,
khiến thế giặc này cô lập, mới là kế vạn toàn. Vả người Thanh tự lúc có
việc ở Bắc Hà bị Tây Sơn tỏa chiết, sao khỏi đau lòng rức óc vừa giận vừa
thẹn, tạm tha để đợi cơ hội. Nay nhà Thanh Gia Khánh đế mới nối ngôi, bắt
đầu chấn chỉnh, tưởng không như khí tượng năm Càn Long, người Thanh
lo bọn giặc biển khống chế chưa được, đã hịch cho Tây Sơn tìm bắt giặc
biển; Tây Sơn cũng bỏ quên đấy thì người Thanh giận chưa trừ được giặc
biển, cũng giận Tây Sơn đấy. Duy núi sông hiểm trở, tục lạ tiếng khác, nếu
lại động binh sợ chưa đánh nổi. Với lại Nam Bắc đường đi xa cách, sự thể
khó biết. Họ cũng nghĩ Tây Sơn lấy được cả Nam Việt không ai địch nổi,
về hư thực mạnh yếu chỉ nghe lời nói của lái buôn chưa đủ tin lắm. Cho
nên bồi hồi trông ngóng chưa định sự kỳ, chỗ ấy cũng còn có lẽ. Nay quân
ta tự thắng trận ở Đà Nẵng về sau tàu ô giặc biển ta bắt được cũng nhiều.
Lũ tôi muốn nhân việc, làm tờ biểu đem vài chiếc thuyền giặc làm đồ kiến
khoản, vua nhà Thanh tất khen mà nhận, không nỡ coi ta tầm thường. Nếu
được đến nơi vào chầu tùy nghi mở đóng, biện bạch phải trái, một là nhắc
đến việc Tây Sơn ngoại thần nội đế gãi vào chỗ ngứa, để gây hiềm khích,
hai là hỏi thăm vua Lê ngầm thông tin tức cùng nhau cố xin, người Thanh
còn có lễ nghĩa liêm sỉ há nỡ bó dây không hỏi đến, thì lợi há nhỏ đâu. Nếu
họ rụt rè thì ta lấy nghĩa lý nói khích mà cảm động được nhưng cũng đã tỏ
danh nghĩa của ta, mà tỏ ra ta cũng có hoa phong, khiế kính sợ, việc ấy
không ngại gì. Nhưng lại nghĩ việc đi sứ là việc quan trọng, thực nhờ một
lời nói mà thành nước giỏi. Nếu không có người học rộng hiểu lý không
làm nỗi việc ấy. Tôi xin cử hai người: một là Đông cung thị học Ngô Tình
và Vĩnh Trấn Ký lục Phạm Thận, dẫu không có tài như sứ giỏi đời xưa, mà
người ấy trí thú vững vàng học vấn hơi khá cũng không đến nỗi nhục mệnh
vua vậy". Vua cho lời sớ ấy là phải.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.