ĐẠI QUỐC TẶC - Trang 1964

Nơi này chiến dịch thường xuyên, quân kỷ nghiêm minh, không phải lấy

kế sách ra để trang trí đâu, hơn nữa các quân sĩ cũng biết kỷ luật nhà binh,
chuyện nhỏ còn có thể thương lượng đường sống, nhưng nếu là lâm trận bỏ
chạy đó tất nhiên là chém không thể bàn cãi được, hơn nữa có đôi khi cho
dù biết rõ là phải đi làm mồi nhử chịu chết, cũng chỉ có thể là phục tùng
quân mệnh.

Tuy nhiên Cấm quân bên này tình huống coi như đặc biệt, bởi vì mọi

người đều chạy trốn. Có câu là pháp không thể trách đông người, cũng
không thể mang toàn bộ bọn họ ra chém.

- Các ngươi cũng chỉ dám bắt nạt dân chúng sao? Lúc trước trên chiến

trường bị mấy tên mã phỉ giết thì đái ra cả quần, bây giờ lại đây to tiếng với
người già? Các ngươi có chút bản lĩnh không? Cấm quân là cận vệ Thiên
Tử, là thủ hộ Hoàng thành, bảo vệ dân chúng đấy, không phải để cho các
ngươi cậy thế diễu võ dương oai! Đánh không lại mã phỉ không nói, rõ ràng
còn đè trên người dân chúng trút giận, sao còn muốn dùng các ngươi làm
gì?

Nói xong lời cuối cùng, đôi mắt sắc sảo của Giang Long liền chăm chú

nhìn mặt người quân sĩ trẻ tuổi dưới chân. Quân sĩ trẻ tuổi cảm nhận được
sát khí trên người Giang Long, bất chấp đau đớn trên cổ tay, liền sắc mặt
kinh sợ tái nhợt, thân thể run rẩy.

- Đại nhân, xin, xin ngài tha cho y một lần đi.

Đột nhiên, cái ông lão bị đánh lúc này quỳ xuống đất ấp úng? Mở miệng

lúng túng cầu xin.

Giang Long nghiêng đầu liếc mắt một cái nhìn ông lão, cặp mắt lại chăm

chú hướng về người quân sĩ trẻ tuổi.

- Ta không thể giết ngươi, tuy nhiên những ngày tháng an nhàn của

ngươi cũng đã chấm dứt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.