ĐẠI QUỐC TẶC - Trang 1965

Tay phải bị chặt đứt bốn ngón, tay trái cổ tay lại bị bổn quan đâm thủng,

sau này ngươi sẽ là người tàn phế! Cấm quân hiển nhiên sẽ không cần
ngươi, mà không có thân phận Cấm quân, ngươi cho rằng ngươi còn có thể
sống vinh quang như trước ư? Trước kia ngươi có ức hiếp quá người nào,
người ta sẽ tự tìm tới cửa trả thù. Tóm lại, đã làm chuyện gì, một ngày nào
đó sẽ phải trả giá đấy.

Nói xong Giang Long giơ tay rút trường thương ra, liền với Quách

Phóng cùng nhau rời đi. Mục Hiên bụng dạ khó lường, Giang Long và
Quách Phóng hiển nhiên đều cầm binh khí đấy.

Mũi thương trong nháy mắt rời đi, người quân sĩ trẻ tuổi phát ra một

tiếng kêu đau. Tuy nhiên đau điểm ấy, nhưng không bằng Giang Long nói
những lời kia, làm cho gã bừng tỉnh, sau này gã chính là tàn phế, không còn
là Cấm quân nữa rồi. Nghĩ đến sau này cuộc sống gian nan, người quân sĩ
trẻ tuổi trong lòng như chết bụi. Bên cạnh đều là người bị thương, lúc trước
chỉ lo đau xót, không có nghĩ nhiều, một đám bây giờ cũng đều mới nhận
thức được tính chất nghiêm trọng của chuyện.

Không làm Cấm quân, sau này bọn họ có thể làm cái gì? Lần này Cấm

quân đại bại, triều đình tuyệt đối sẽ không trợ cấp cho bọn họ quá nhiều
bạc. Đám này từ nhỏ cuộc sống nhàn hạ, người trẻ tuổi luôn luôn tâm cao
khí ngạo, lần đầu cảm thấy sinh hoạt tàn khốc.

Cái ông lão nãy lúc này than nhẹ một tiếng, từ trên mặt đất đứng lên, đi

gọi đại phu trong quân tới giúp đỡ, bôi thuốc cho người quân sĩ trẻ tuổi.
Trong lòng lão không đành lòng, dù sao trong mắt lão người quân sĩ trẻ tuổi
trước mắt, chỉ là một cái đứa nhỏ vẫn chưa hoàn toàn lớn lên.

Quách Phóng đi một bên một lần nữa quan sát Giang Long. Cảm thấy

càng ngày càng nhìn không thấu người thiếu niên trước mặt này rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.