Hơn nữa giờ phút này,chỉ còn lại có sợ hãi và sợ hãi,căn bản không có
tâm tư oán độc,nghĩ ngày sau nhất định phải trả thù Giang Long.
Nha hoàn bà tử Thường gia lúc này không biết làm sao.
Các nàng tự nhiên nhìn ra,Thường Khiêm căn bản không muốn đi.
Chỉ có điều các nàng tất cả đều là hạng nữ lưu,giờ phút này căn bản
không thể ngăn cản.
Đồ Đô thấy những nha hoàn này thu thập vật phẩm chậm chạp,liền tự
mình động thủ,cầm vài món áo bông,tiếp theo lại nghĩ một chút,tiện tay ôm
luôn đệm chăn vào trong ngực.
Thường Khiêm một đường cầu xin tha thứ,chỉ hy vọng Giang Long có
thể tha y một lần.
Nhưng Giang Long đã quyết tâm,tất nhiên không chịu nhả ra.
Để Thường Khiêm ở chỗ này,Giang Long thật sự lo lắng.
Nguyên bản Giang Long còn muốn mang mấy quan viên tâm phúc của
Thường Khiêm từ kinh thành đến đi theo,nhưng mấy ngày nay tâm tình của
Thường Khiêm thật không tốt,động cái là phát hỏa,cho nên Tần Thọ,Hứa
Sinh,còn có Vương Thành trực tiếp đi ra ngoài né,không ở tại khách sạn.
Ba người cùng đều bị Thường Khiêm làm như nơi trút giận,chửi rủa
nhiều lần.
Bọn họ dầu gì cũng là quan viên,bị Thường Khiêm nhục mạ,trong lòng
cũng rất bực bội.
Không dám phản kháng,chỉ có tránh né.
Trạng Nguyên lang Hàn Thanh cũng rất ít đến thăm Thường Khiêm.