Nói lấy hay bỏ thì rất đơn giản, nhưng một khi gặp được tình huống thực
tế, đến lúc đó muốn làm cũng không phải dễ làm như đã nói.
Hà Bất Tại cũng giảng thuật lại quá trính mình tiêu diệt phỉ tặc.
Làm cho Giang Long đang nghe cũng nhíu mày thật chặt.
Hà Bất Tại mang đi ba trăm năm mươi kỵ binh, đối phương thì có hơn
hai trăm mã phỉ, tuy rằng chiếm ưu thế về số lượng, nhưng muốn tiêu diệt
toàn bộ kẻ thù, khó khăn cũng rất lớn.
Cho nên Hà Bất Tại đã dùng kế sách, bỏ qua mười mấy binh lính, thành
công đem đám mã phỉ dẫn vào trong mai phục, cuối cùng cũng giết được
toàn bộ bọn chúng.
- Như thế nào, cảm thấy ta dùng mười mấy binh lính làm mồi nhử là quá
mức vô tình?
Hà Bất Tại thản nhiên cười hỏi.
Giang Long trầm mặc, nhẹ nhàng lắc đầu, không muốn tiếp tục đề tài
này.
Tuy rằng hắn cũng rất thương tiếc tính mạng của mười mấy binh lính,
nhưng lại hiểu được phương pháp đó là chính xác nhất mà Hà Bất Tại có
thể làm được ở trong tình huống này.
Giết chết toàn bộ mã phỉ, mới hoàn thành tất cả công việc.
Bằng không có mã phỉ chạy trốn, ngày sau chúng lại tụ tập ở đỉnh núi
nào đó, vẫn sẽ đốt giết đánh cướp dân chúng xung quanh.
Khi đó sẽ có càng nhiều người chết.
Nhưng lý trí là lý trí, cảm tình là cảm tình.