ĐẠI QUỐC TẶC - Trang 3466

Tuy rằng cực kỳ áp chế, nhưng từ trong miệng của Thường Khiêm vẫn

toát ra một mùi máu tanh, một tia máu chói mắt theo khóe miệng chậm rãi
chảy ra.

- Công tử gia!

Mộc Binh hoảng sợ.

- Sẽ có một ngày, thù này tất báo!

Thường Khiêm mở miệng, lập tức phun ra một ngụm máu tươi.

Mộc Binh khẩn trương tiến lên nâng đỡ, đang định gọi người qua đây, lại

bị Thường Khiêm ngăn cản, y không muốn quá nhiều người biết lại để cho
người khác chọc tức mà ói ra huyết, đây cũng không phải là việc gì vẻ
vang, lại còn, những lời kia của Tiền Đới quá mức khó nghe quá mức chối
tai.

Một mực đợi đến khi đoàn xe của Tiền gia đi xa, Thường Khiêm mới vịn

vào cánh tay của Mộc Binh quay trở về xe ngựa.

Vào lúc tiến lên phía trước, đi lại trầm ổn, nhưng đợi đến khi lên được xe

ngựa, Thường Khiêm không thể cố gắng gượng được nữa rồi, ngã oặt
xuống.

- Thường Khiêm dù sao cũng rất được Thường Thượng thư cưng chiều,

công tử gia cần gì phải đắc tội chứ?

Trong cỗ xe ngựa Tiền Đới đang cưỡi, có một văn sĩ trung niên đội khăn

vuông, nhíu mày nói:

- Tương lai nói không chừng sẽ ở trong tay người này chịu một ít thiệt

thòi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.