ĐẠI QUỐC TẶC - Trang 3552

Giang Long lười biếng giao hết sự vụ huyện nha cho Trình Trạch xử lý,

bản thân mình chạy về hậu viện, cùng Đại Lệ Ti đứng dưới hành lang
thưởng thức cảnh tuyết rơi.

Đại Lệ Ti tay trái chống cây dù vải bố, đưa tay phải trắng mịn ra đón

những bông tuyết từ thiên không bay xuống, khối lớn bông tuyết rơi vào
lòng bàn tay, chẳng bao lâu đã tan chảy thành nước. Chuyện rất nhàm chán,
nhưng Đại Lệ Ti lại chơi vui không biết mệt, tiếng cười từ trong miệng lanh
lảnh vui tai.

Giang Long thấy thú vị, đột nhiên mở miệng nói:

- Để ta làm bài thơ chonàng nghe nhé.

- Được được.

Đại Lệ Ti giống như một tiểu cô nương, vỗ tay vui thích.

Người con gái này nếu như có thể bỏ đi tâm cơ, không ngờ có thể trở nên

nhất trần bất nhiễm… Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười trong sáng của Đại
Lệ Ti, có chút thất thần.

- Mau ngâm đi.

Đại Lệ Ti tiến lên bắt lấy ống tay áo Giang Long, lắc lư qua lại.

- Được.

Giang Long hồi tỉnh, ho nhẹ một tiếng, sau đó chắp hai tay sau lưng,

ngẩng cằm lên, ngoái nhìn xa xăm ra dáng một cao nhân:

- Giang sơn nhất lung thống, tỉnh thượng hắc quật lung.

Đại Lệ Ti tuy rằng xuất thân dị tộc, nhưng rất am hiểu văn hóa Đại Tề,

thi từ ca phú tuy tự mình không thể làm, nhưng lại biết bình phẩm, nghe

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.