ĐẠI QUỐC TẶC - Trang 379

- Vãn bối tiêu tiền như nước, thường xuyên tới biếu chúng đại sư trong

chùa

chút tiền dầu vừng là tốt rồi, dù sao nếu tất cả người thế gian đều đã xuất

gia, vậy tăng nhân trong chùa chẳng phải tất cả đều đói chết?

Lời này vừa nói ra, Lâm Nhã liền bật cười.

Sau đó mới ý thức được không ổn, lại vội vàng dùng tay nhỏ bé che

miệng.

Sợ dẫn tới ánh mắt của người ngoài lên mình, nàng khẩn trương cúi đầu,

tuy nhiên ánh mắt vẫn bản năng len lén liếc Giang Long một cái, trong đôi
mắt đẹp trong suốt, có một chút tò mò.

Đại Lệ Ti cũng hơi cảm thấy buồn cười, đồng dạng nhìn Giang Long liếc

mắt một cái, không ngờ Giang Long không mộc mạc khô khan giống trong
ấn tượng.

- Tác quái!

Cảnh lão phu nhân thì trừng mắt oán trách, vỗ nhẹ bờ vai của Giang

Long một cái, tuy ngoài miệng thì khiển trách, nhưng trong ánh mắt vần
tràn ngập yêu quý và ý cười, hạ tay lại không có một chút khí lực, không
đau không ngứa:

- Tôn tử của lão thân thiếu quản giáo, kính xin Quy Lâm đại sư không

cần so đo với đứa nhỏ này.

- Không sao, không sao.

Quy Lâm đại sư cười khổ lắc lắc đầu:

- A Đi Đà Phật, tiểu thí chủ nói cũng không phải là không có đạo lý.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.