ĐẠI QUỐC TẶC - Trang 843

Bảo Bình rất là hưng phấn, công tử nhà mình làm náo động, nàng tự

nhiên là có chút kiêu ngạo, tay chân lanh lẹ lại là trải trang giấy Tuyên
Thành.

Sài Thế Vinh cầm bút tích của Giang Long, đi tới gần, cũng tò mò Giang

Long còn muốn viết cái gì, chẳng lẽ một thủ “Hoa rơi người riêng đứng,
mưa nhỏ yến bay chung” còn chưa đủ hắn khoe khoang rắm thối sao?

Theo Giang Long hạ bút, y cũng bắt đầu đọc lên từng chữ từng chữ.

- Nhân gian giữ không được nhất, chu nhan từ kính, hoa từ cây!

Điệp Hương phu nhân đột nhiên nghiêng thân quay đầu lại, ánh mắt

không chớp bình tĩnh nhìn phía Giang Long.

Tuy rằng nàng không nói gì, nhưng theo động tác phản ứng của nàng,

cùng với trong đôi mắt đẹp kia phát ra tia sáng kỳ dị lại có thể đoán ra,
Giang Long đã đoán được nguyên nhân thực sự khiến Điệp Hương phu
nhân không vui.

Rất nhiều người cũng bắt đầu bình phẩm thâm ý những lời này.

Trong đó người trí mẫn tiệp, lập tức giật mình hiểu được, hóa ra Điệp

Hương phu nhân là cảm thán cảnh xuân tươi đẹp dễ trôi qua, năm tháng vô
tình.

Có người cẩn thận đánh giá khuôn mặt của Điệp Hương phu nhân, phát

hiện chẳng biết lúc nào trên khoé mắt của nàng, đã có những nếp nhăn nhàn
nhạt.

Một số người thưởng thức, hồi tưởng lại câu thơ, trong đầu đột nhiên

hiện ra một hình ảnh hoàng hôn cô độc, bỗng nhiên cảm thấy đau lòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.