ĐẠI TẦN BÁ NGHIỆP - Trang 1004

Đi vào trước phủ quận thủ. Trương Cường lúc này mới thật sự lần đầu

tiên nhìn thấy phủ quận thủ đòi Tần tương đương với cấp bậc chính phủ
tỉnh đời sau, toàn bộ ba khu trong của phủ đệ, khu thứ nhất là nơi làm việc
của trường quan quận thủ, đồng thời cũng là nơi làm việc của các loại công
việc trong khu vực, ngay mặt đại sảnh khoảng một trăm thước vuông.
Trong phòng chính diện là chủ vị quận thủ, đại bình phong màu đen mặt
sau tọa tháp vẽ một mãnh hố màu trắng mang hương vị trừu tượng của thời
đại Tiên Tần, nét vẽ trôi chày mà tuyệt đẹp. Xuyên qua đại sảnh, đó là khu
thứ hai, đây là nơi quận thủ dùng để chiêu đãi khách trong sân còn có
phòng khách và hoa uyển. Khu thứ ba mới là nơi người nhà quận thủ nghỉ
ngơi. Có vẻ yên lặng hơn rất nhiều.

Mà lúc này, trong sân nhỏ của khu thứ hai trong phủ quận thủ lộ vẻ áp

lực và thê thảm.

Một đám già trẻ quần áo tả toi bị trói thành hàng ném dưới gốc cây đại

liễu, mấy trăm chiến sĩ quân Tần thần sắc lạnh lùng trông coi đám tù binh
này, Lữ Trĩ và Thích Cơ thân mang lục giáp bị đặt ở giữa sân, quỳ gối trên
mặt đất lạnh như băng, tuyệt vọng chờ đợi phán quyết của số phận.

Lưu Doanh mới tám tuổi tuy rằng không bị binh sĩ quân Tần bắt trói lại,

vì một đêm sợ tới mức kinh tâm động phách mà sắc mặt tái nhợt dựa vào
trong lòng Lữ Trĩ. Phụ trách trông coi đám tù binh ở đây là đô úy Thường
Lâm, bởi vì biết Lưu Bang và Trương Cường có chút quan hệ, lúc này cũng
không dám ngược đãi bọn hắn, bởi vì lần này tội danh mưu phản, Thường
Lâm cũng không dám tử tế với bọn họ, chỉ là trói chặt ba người, chờ
Trương Cường triệu kiến.

Lữ Trĩ lúc này trong lòng vẫn có một chút hy vọng đó là Trương Cường

có thể nể nang hoàng tử mới sinh ra mà thoát được vừa chết, lại nghĩ tới
biện pháp khác. Chỉ là một đêm sinh ly tử biệt, lại thêm lựa chọn đánh bạc
với tiền đồ vận mệnh, tâm lý cũng đã dần dần sụp đổ. Thụy phi ở bên cạnh
Lưu Doanh, chỉ sợ nàng căn bản không kiên trì được đến hiện tại.

Nhận thấy thân hình mềm yếu của Lưu Doanh trong lòng từng đợt run

rây. Lữ Trĩ âm thầm thở dài một tiếng, cúi đầu dịu dàng an ủi nói: “Doanh
Nhi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.