Điềm tướng quân vào gặp trẫm, đồng thời mệnh lệnh Chương Hàm đóng
quân ngay tại chỗ, trước khi nhận được lệnh mới không được khinh suất
hành động!"
Hàn Hoán ngơ ngác không hiểu nhưng cũng dập đầu tuân lệnh, lui vội ra
ngoài đại điện đi truyền triệu Mông Điềm vào cung kiến giá.
Nhìn bộ dạng Trương Cường tỏ ra căng thẳng, Triệu Yên cảm thấy ngạc
nhiên, dè dặt dò hỏi: "Bệ hạ vừa nhận được tin vui, tại sao lại buồn bã lo âu
như thế?"
Trương Cường thở dài một tiếng, ngao ngán giải thích: "Tin thắng trận
tuy không phải giả, chỉ là sau trận thắng này vẫn còn những trận ác chiến
khác, ván cờ loạn thế vừa mới bắt đầu, nếu chỉ vì ăn được một quân cờ của
đối phương đã mừng rỡ khinh địch thì kết cục sẽ thua trắng tất cả, thử hỏi
trẫm làm sao vui mừng được kia chứ?"
Triệu Yên nghe vậy ngơ ngác thốt lên: "Không ngờ bệ hạ lại có thể suy
nghĩ sâu xa đến thế, chẳng lẽ bệ hạ khẳng định sau này sẽ còn có trận chiến
khốc liệt hơn nữa xảy ra?"
Trương Cường ngao ngán đáp lời: "Nếu không xảy ra đương nhiên là
chuyện tốt nhất trên đời rồi, còn mọi thứ diễn ra đúng như dự đoán của
trẫm thì nguy to, trẫm phải bàn tính trước đối sách ứng phó với mọi tình
huống xấu nhất, đành cố hết sức chống chọi với số phận thôi."
Dứt lời, Trương Cường ngoảnh đầu lại, bắt gặp vẻ mặt sợ hãi của Triệu
Yên, hắn dang tay ôm nàng vào lòng, vuốt ve mái tóc dài óng mượt, buồn
bã nói: "Hiện giờ điều may mắn nhất là trẫm còn có Mông tướng quân,
Mông tướng quân thống lĩnh đại quân thì trẫm mới có lòng tin phân tranh
với cường địch trong tương lai."
Nói đến đây, Trương Cường chợt nghĩ đến có một ngày mình sẽ chỉ huy
Mông Điềm quyết chiến ác liệt với Sở Bá Vương Hạng Vũ, Hán vương
Lưu Bang, một luồng máu nóng tuôn chảy khấp cơ thể, vừa hồi hộp vừa lo
âu, không biết cuộc đối đầu giữa danh tướng lưu danh thiên cổ thời Chiến
Quốc và Sở Hán song hùng sẽ có kết quả như thế nào đây?
Đang lúc trầm ngâm nghĩ ngợi, Hàn Hoán đã quay về bầm báo: "Bệ hạ,
Mông tướng quân đã đến, hiện đang chờ ngoài Noãn Các."