canh giữ, không được cho bất luận kẻ nào tiếp cận”.
Phàn Khoái tuy rằng không muốn, nhìn thấy Lưu Bang sắc mặt âm trầm,
cũng không dám nhiều lời, vội vàng đứng dậy đi. Nhìn thấy Phàn Khoái
canh giữ ở ngoài cửa, Trần Bình lúc này mới thản nhiên gật đầu nói: “Lỗ
Nguyên luôn luôn cẩn thận, tâm tư tinh tế, đúng là người có thế gánh vác
việc lớn, có thể yên tâm”.
Lưu Bang biến sắc, đẩy mấy món rượu thịt đơn giản trên bàn, đứng dậy
đi đến trước cửa sổ, đưa mắt nhìn, chỉ thấy trong sân vài mầm liễu mới vừa
đâm.
Chồi, nhỏ mịn, mềm mại, ở trong gió nhẹ lắc lư. Làm cho Lưu Bang
không kìm lòng nhớ tới bộ dáng Lỗ Nguyên ngày xưa đung đưa dưới tàng
cây, trong lòng bất giác hơi buồn bã.
Nghĩ vậy, không khỏi gật đầu thở dài: “Khó được Lỗ Nguyên thâm minh
đại nghĩa như vậy, chịu hy sinh như thế, ta làm phụ thân thực xin lỗi nó!”.
Trần Bình lúc này cũng thở dài nói: “Chỉ cần có thể bảo vệ chủ công và
mấy trăm người thân này, cùng với tính mạng mấy vạn quân Hán, một số
hy sinh cũng khó tránh khỏi! Đại trượng phu phải đảm đương, chỉ là tư tình
bé nhỏ thật không đáng kể!”.
Nói tới đây, trong phòng tất cả mọi người đều không biết nên nói cái gì,
đều không hẹn mà cùng trầm mặc, trong phòng không khí nhất thời trở nên
nặng nề.
Đang nói chuyện, chỉ nghe bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một tiếng
huyên náo, đúng lúc Lưu Bang chuẩn bị phái người đến hỏi, Phàn Khoái
bỗng nhiên tiến vào khom người về phía Lưu Bang nói: “Chủ công, dân tộc
Hung nô có sứ già đến bái kiến!”.
Lưu Bang trong lòng nhảy dựng, trong lòng biết nhất định Mặc Đốn
Thiền Vu của Hung nô có tin tức, tuy rằng mừng rỡ như điên, cũng không
muốn biểu hiện ra ngoài, chỉ ra vẻ bình thản quét mắt một cái nhìn mọi
người trong phòng, lúc này mới gật đầu nói: “Cho hắn vào!”.
Một lát, một gã đại hán dáng người khôi ngô, đi nhanh vào trong phòng,
chỉ thấy hắn tóc dài rối tung, trên trán vòng một vòng thừng da trâu thon
nhỏ, trên thừng xâu một số cốt châu và một số lông chim màu sắc diêm