ĐẠI TẦN BÁ NGHIỆP - Trang 982

Mông Điềm và Vương Bôn thấy sắc mặt Trương Cường không tốt, cũng

nghĩ tới Lỗ Nguyên trong hậu cung, trong lòng cùng tiếc nuối, âu cũng là
số phận của bậc đế vương, giữa quốc gia thiên hạ và tình riêng, đôi khi bắt
buộc phải chọn lựa tàn khốc.

Mông Điềm lên tiếng an ủi: “Bệ hạ không cần đau lòng, tất cả đã có ý

trời sắp đặt, bệ hạ là thiên tử càng nên thuận theo ý trời”.

Trương Cường cảm kích gật đầu nói: “Trẫm hiểu rồi, tướng quân không

cần lo lắng, khanh nên giữ gìn sức khỏe, trẫm thấy tướng quân quá lao tâm
lao lực.

Mông Điềm khom lưng nói: “Ân đức bệ hạ, thần không gì báo đền, chút

mệt nhọc này không đáng gì! Sau trận chiến này thần sẽ tịnh dưỡng, thần
tuổi tác đã cao, hành sự quá cẩn thận, không quả cảm bằng Vương Bôn
tướng quân, hơn nữa nay Bành Việt, Thành Thái, Chương Hàm đều đủ sức
đảm nhận trọng trách”.

Vương Bôn ngơ ngác không hiểu dụng ý của Mông Điềm, lại không

dám tùy tiện nói xen vào, đành cất tiếng: “Bệ hạ, thần phải đi tuần tra quân
doanh, xin phép cáo lui!”.

Trương Cường gật đầu nói: “Các khanh lui xuống đi! Có việc gì có thể

trực tiếp vào gặp trẫm!”.

Mông Điềm và Vương Bôn hành lễ xong định lui ra, chợt nghe một

quân cẩm vệ bên ngoài cung kính bẩm báo: “Bệ hạ, vừa bắt được một tên
gian tế”.

Mông Điềm và Vương Bôn cùng giật mình kinh ngạc, quay lưng ngồi

trở xuống ghế, Trương Cường gằn giọng: “Dần gian tế vào đây!”.

Mệnh lệnh truyền xuống, hai quân cấm vệ áp giải một ông lão ngoài

năm mươi tuổi vào lều, đẩy mạnh lão quỳ xuống đất, may mà trong lều có
lót thảm dày nên lão không bị thương.

Trương Cường cảm thấy ngạc nhiên, ngập ngùng hỏi: “Người này là

gian tế.

à?”.
Một quân cấm vệ vội chắp tay bẩm báo: “Chúng thần đang tuần tra

ngoài quân doanh, lão ta xông ra khỏi rùng nói cần gặp Mông tướng quân,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.