Chương 52
Một đường chạy như điên đến cửa trường Ninh Tâm ôm máy tính của
mình chạy. Sau khi đến cổng trường thở hổn hển, mắt cũng hơi đỏ. Người
còn chưa hồi phục. Mang đồ nặng như vậy lại chạy cự li dài thấy mình thật
quá phi thường.
Nàng dám thề coi như là năm đó khi thi chạy ở trung học môn thể dục
chạy cự li dài 800 mét nàng cũng không xuất ra toàn lực, toàn bộ ý chí
chiến đấu như ngày hôm nay!
Sau khi dựa vào bức tượng lấy chỗ dựa để nghỉ ngơi. Qua 1 lúc lâu đưa
tay mò mò vào cái ba lô của mình móc móc và rồi nàng nhíu mày. Thấy
không thể như vậy… tiếp tục đặt ba lô ở trước mắt lật qua, lật lại 1 lần, lại
1 lần nàn nháy nháy mắt, chán nản… lại quên di động ở phòng rồi.
Được rồi….hình như tại mình đi quá vội vàng, di động lần nữa bị mình
vô tình vứt bỏ tại trong phòng.
Này nếu là đổi thành bình thường di động ném ở đó thì kệ đi, dù sao điện
thoại di động trên người nàng chính là đạo cụ trang trí. Bình thường Trần
Diêu mang mình ra cửa tay phải cầm đi, cầm lại tay nàng sợ nàng bị lạc,
không tránh khỏi tầm mắt nàng ấy 3 m!
Nhưng là hôm nay thì không được, hôm nay cái di động là phương thực
liên lạc duy nhất của Mặc Thương đại thần. Bây giờ lại để quên nó ở kí
túc…Ninh Tâm ngó qua ngó lại những người ra vào cổng toàn người lạ,
không có người quen. Nhớ lại quãng đường vừa chạy… nàng lại trừng mắt
thật là khóc không ra nước mắt.
Dùng tốc độ chạy bộ vừa rồi tính toán từ ký túc xá chạy đến cửa cần tốn
thời gian là mười lăm phút. Hiện tại muốn ở cửa về ký túc xá là gấp 2 lần
đường chỉ là suy nghĩ thôi Ninh Tâm đều cảm giác mình bắt đầu… ngất đi .
Nhưngnếu như không quay về cầm điện thoại như thế nào liên lạc với đại
thần đây?
Đợi một chút!