Ninh Tâm trong đầu linh quang chợt lóe đột nhiên nghĩ đến một cái vấn
đề quan tọng.
Muốn ăn ăn muốn ăn… 13713717717! Số di động của Mặc Thương, nhớ
đúng không nhỉ ? Vậy chỉ cần tùy tiện 1 buồn điện thoại công cộng là được
rồi
Nghĩ như vậy nên cô nương này lại vui vẻ. Tâm tình vừa rồi u ám liền
thoáng thành sáng lên.
Ôm máy tính Ninh Tâm vui tươi hớn hở chuẩn bị đi tìm điện thoại công
cộng. Nhưng nàng mới vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một nam sinh rất xinh
đẹp đứng ở trước mặt nàng.
-_-||| được rồi…con trai không nên dùng từ xinh đẹp này được.
Nhưng là nam sinh trước mặt này một thân quần áo màu vàng nhạt nhìn
rất thoải mái, môi hé mở trên mặt cười yếu ớt, da rất trắng nhưng lại hiện
lên nét yếu đuối của bệnh tật, con mắt như ngọc lưu ly sáng chói, trong
suốt. Bốn mắt nhìn nhau, đối mặt mấy giây đang lúc Ninh Tâm cảm thấy
trước mặt đột nhiên xuất hiện 1 mỹ nam, nam sinh này hình như có một
chút như nhìn quen quen.
Đến tột cùng đã gặp nhau ở nơi nào rồi nhỉ?
Chằm chằm…
Lại chằm chằm…
Tiếp tục nhìn chằm chằm…
Ninh Tâm ước chừng nhìn chằm chằm người ta 10s đồng hồ, nghiêng cái
đầu nhỏ suy nghĩ một chút… lại suy nghĩ một chút… đột nàng trừng mắt.
OMG khó trách nhìn quen mắt như vậy tên này không phải là tuần trước
mĩ nam kia đoạt đi nụ hôn đầu tiên của mình, mà mình còn ăn đậu hũ hắn
nữa chứ…
Nhớ tới chính mình ở trên mặt người ta làm chuyện sai trái Ninh Tâm
quyết định thật nhanh. Cái động tác đầu tiên là che mặt, thứ hai là xoay
người, thứ ba… xách theo túi đựng máy tính hướng về trong trường…chạy.