【 Hảo hữu 】 Mặc thương: ở nhà sẽ làm một party, nhà anh cách đại
học T cũng không xa, anh có thể mời em tới tham gia được không?
Này này này!
Ninh Tâm nhìn chằm chằm màn hình hồi lâu gõ không ra một chữ. Đây
cũng không phải là Nước chảy nói mà là Mặc Thương đại thần đích thân
muốn mời mình đó. Cơ hội ngàn năm không trở lại! Nói mình không động
tâm là gạt người nhưng còn cuộc thi thư pháp kia lại cùng 1 ngày với sinh
nhật của Mặc Thương .
【 Hảo hữu 】 Ninh tâm: thực xin lỗi anh, em không đi được. Thứ sáu
tuần sau em có cuộc thi thư pháp, thứ bảy mới có thể trở về .
【 Hảo hữu 】 Mặc thương: Vậy sao? Cuộc thi quan trọng hơn lần sau
có cơ hội anh sẽ mời em.
【 bạn tốt 】 Ninh tâm: vâng.
【 bạn tốt 】 Mặc thương: khuya lắm rồi, mau logout ngủ đi.
【 Hảo hữu 】 Ninh tâm: dạ, anh cũng nên ngủ đi, thân thể anh không
tốt nên nhất định phải nghỉ ngơi đi.
【 bạn tốt 】 Mặc thương: Ừ, em cứ logout trước đi.
【 bạn tốt 】 Ninh tâm: vậy em out, ngủ ngon.
Xem lên Ninh Tâm trước mặt chợt lóe biến mất ở trước mắt mình, Kha
Dĩ Mặc dựa ở trên chiếc ghế mắt nhìn màn hình, trong mắt thần sắc ảm
đạm.
Không được chào mừng khi sinh ra… không có lời chúc phúc sinh nhật.
Đối với người khác mà nói sinh nhật là một kỷ niệm ngụ ý là sự vui vẻ
cùng trưởng thành. Có thể hắn sinh nhật lại là một điều cấm, sinh ra sống
hay chết cùng tồn tại, không kỳ vọng với cuộc sống. Ngày sinh nhật hắn
cũng là ngày giỗ của mẹ.
Bởi vì hắn sinh ra, cha hắn mất đi tình cảm chân thành của ông. Dù là
hắn là mẫu thân dùng sinh mạng đổi lấy huyết mạch, nhưng đối mặt với
con trai lại có khuôn mặt giống người vợ đã mất cha hắn ngoại trừ bài xích