ĐẠI THẦN EM NUÔI ANH - Trang 605

chakhông cách nào thừa nhận sự thống khổ cùng áy náy. Mẹ của anh qua
đời, đối với anh ba cũng như nợ anh 1 người mẹ. Nhưng càng ngày cha đối
với anh tâm tư càng phức tạp không rõ cha muốn gì.”

“Vậy còn anh? Hận bá phụ sao?”

“Anh?” Kha Dĩ Mặc lắc đầu cười khổ.

“Có một số việc trong lòng anh hiểu lại coi như không biết. Anh biết rõ

ba của anh kỳ thật là rất yêu anh, anh nghĩ muốn cái gì thì luôn âm thầm
cho anh. Nhưng mà cái anh thực sự muốn thì cha lại cho không được.
Không thể nói hận nhưng cũng có oán. Sinh mà không nuôi, vậy lúc trước
cần để cho anh sinh ra làm gì?”

“Không cho phép nói như vậy!” Ninh Tâm nổi giận nói:

“Mẹ em thường nói đứa nhỏ sinh ra đều là món quà trời ban . Từ khi

trong nôi đến khi trưởng thành như chăm sóc 1 chậu hoa quý là bao nhiêu
tâm huyết, bấy nhiêu lo âu. Anh có biết hay không những đứa bé rất mềm,
không cẩn thận sẽ bị thương tổn. Nhưng anh xem, anh cũng lớn được
nhường này vẫn bình gì giải thích thế nào là bá phụ hay là người khác trong
nhà đều dồn toàn bộ tâm huyết cùng tinh lực vào đó. Có lẽ có những biểu
lô yêu thương khi chúng ta không thể biết, cũng chưa nhận ra nhưng nó vẫn
tồn tại…..”

“Đây coi như là… an ủi anh sao?” Kha Dĩ Mặc chạm vào mũi Ninh Tâm

một cái, Ninh Tâm sợ nhột né cười nói:

“An ủi một chút, là an ủi nhưng là lời trong lòng! Ahh nếu như là nghe

không vô thì coi như em là lảm nhảm rổi.”

“Sao trước kia không có phát hiện em có thể nói như vậy nhỉ?”

Ninh Tâm vừa nghe lập tức kiêu ngạo.

“Hừ, bản lãnh của bản cô nương anh còn chưa có lĩnh giáo đủ đâu! Đây

chỉ coi là 1 chút ít?”

“Như vậy?” Kha Dĩ Mặc cố ý kéo dài âm, xoè ngón tay ra đếm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.