ĐẠI THIẾU GIA, EM LẠY CẬU! - Trang 480

-“Thôi mà, thôi mà, em xin em xin…”

-“Chiến dịch nịnh bác Hiển!”

Uyển Nhi hô hào, hai đứa miệng còn dẻo hơn cô.

-“Bác Hiển đẹp trai nhất luôn!”

-“Bác Hiển cười rất là tươi, tốt bụng nhất trên đời…”

-“Cậu à, cậu ơi…cậu giận làm gì cơ chứ…tổn thọ tổn thọ…”

Ba người thi nhau lao vào người đang giận, nịnh nọt đủ kiểu, thơm hết

chỗ này tới chỗ kia, đại thiếu gia phừng phừng cũng phải chịu thua trước
mật ngọt, gượng gạo nói.

-“Lũ quỷ sứ các ngươi!”

…..

Trời dần tối, ánh trăng kia đã lọt qua khung cửa sổ, Nhi ngồi mơ màng

ngắm cảnh phía trước, thật đẹp đẽ, thật yên bình. Hai tay cậu ôm hai đứa trẻ
đang lim dim ngủ, vừa đung đưa vừa kể chuyện, hình ảnh đó, gợi nhớ về
một thời xa xôi. Cái thuở cô vẫn là con nít, cũng có ai ngày ngày kể chuyện
cổ tích, ngày ngày chăm sóc cô, mặc dù người ấy, chẳng lớn hơn cô là
bao…

Hình ảnh đó, gợi mở một tương lai tốt đẹp, về một gia đình, có cô, có

cậu, có những đứa trẻ…một tương lai, mà cô không bao giờ có khả năng
chạm tới, nước mắt, lặng lẽ nhỏ giọt trong tim, chỗ đó, rất rất đau!!!

Đặt hai đứa trẻ vào giường, Hiển trầm lặng ngắm ba đứa ngủ. Nếu cô

yêu cậu, nếu họ cũng có những thiên thần như này…

-“Cậu chưa ngủ à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.