ĐẠI THIẾU GIA, EM LẠY CẬU! - Trang 616

-“Như ba Hiển ý, từ bé tới lớn chỉ chơi với mẹ Nhi, nếu chơi cùng người

khác cũng phải có mẹ Nhi chơi cùng…”

Bà hơi khựng lại, từ trước tới giờ đều nghĩ thế là tốt. Thật sao? Nhưng

hình như thế đâu phải là tốt? Hoàng Thế Hiển mấy năm nay luôn trầm lắng,
bỏ mặc số phận, nó chẳng khác nào cỗ máy được lập trình, hiếm khi thấy nụ
cười vui vẻ, có chăng chỉ là giả cười làm yên lòng con trai nó, yên lòng ba
mẹ?

Sự ra đi của Nhi, là cú sốc quá lớn với cả gia đình, người ta nói thế gian

chẳng cho ai tất cả, nghĩ cũng đúng, hàng xóm, xã hội nói nhà bà có tất cả
rồi, mất đi một cô con dâu có là gì, Hiển thì lấy đâu chả được vợ.

Mà ai đã hiểu?

Thiếu đi một mảnh ghép, cảm giác trống vắng tới thế nào? Con bé cứ

như thiên thần vậy, bà vẫn còn nhớ ngày đó đón lấy nó chúm chím hồng
hồng từ tay sư thầy, cuộc sống có đứa con gái đáng yêu đó, chính là món
quà vô giá mà Thượng Đế ban tặng.

Nó ra đi, tới giờ cỏ cũng xanh mộ, mà bà vẫn không thể nào tin nổi?

Chiếc xe năm đó, cớ sao nổ một cách dễ dàng? CL Group cho người điều
tra, lùng sục khắp ngõ ngách, hi vọng, dù là nhỏ nhoi, vẫn hi vọng, con bé
vẫn còn sống.

Mà hi vọng bao nhiêu thì thất vọng bấy nhiêu. Cảnh sát, các cơ quan

chức năng rồi cũng đi tới kết luận, trái tim bà nổ tung khi nghe từng dòng
chữ họ tuyên bố, con gái yêu dấu, Trương Ngọc Uyển Nhi của bà, sao nó có
thể lạnh lùng rời bỏ thế gian này trước cả bà?

Kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh, cảm giác này có ai thấu?

Chứng kiến con trai duy nhất phát điên gần một năm, lòng bà đau từng

khúc. Hoàng Thế Hiển luôn ăn năn, nó hối hận vì hôm đó nó lại cố chủ trì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.