ĐẠI THIẾU GIA, EM LẠY CẬU! - Trang 88

-“Thế thế cái gì? Mày nhìn mày xem, ăn lắm cho béo rồi chẳng được cái

tích sự gì cả?”

Cậu mắng, Sen sụt sịt.

-“Nín ngay, ai cho mày khóc!”

-“Được rồi, em nín!”

Nó nín mà nước mắt vẫn chảy.

-“Từ giờ mày đừng ăn cơm nữa, nhịn đi!”

Xe tới cổng, chủ tớ mỗi người một hướng, quay về phòng.

Mọi khi cậu chỉ đi bơi một tiếng, nhưng hôm nay, tâm trạng quá, cậu bơi

và ăn luôn bên ngoài, mười giờ tối mới về.

Về tới nhà, thấy mọi người nháo nhác. Bác Súng gặp cậu, nghẹn ngào.

-“Cậu về rồi ạ!”

-“Có chuyện gì à?”

-“Cậu ơi…Sen làm sao không biết….nó cứ nôn khan mãi thôi…bác sĩ

tới khám tiêm cho nó rồi mà vẫn không ngừng …”

-“Sao tự dưng lại vậy?”

-“Tôi cũng không biết, nó…lúc tối thì nó nhịn ăn, mọi người bảo nó ăn

nhưng nó nhất định không…rồi lúc 8 giờ cái Cúc mang cơm cho nó đã thấy
nó như thế rồi…”

Cảm giác luồng khí lạnh bao quanh người, con Sen nhà cậu, nó có thể

ngốc vậy không? Sao không thể phân biệt được đâu là thật đâu là giả? Đâu
là câu nói lúc tức giận?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.