Bảy
TÂY HỒ
•
HÀNG CHÂU, TRUNG QUỐC
L
àn sương sớm vẫn còn bảng lảng trên mặt nước tĩnh lặng, và âm thanh
duy nhất phát ra là tiếng lách cách khẽ khàng của người chèo thuyền khi
anh khua mái chèo con thuyền độc mộc đưa Rachel và Peik Lin tới một
vịnh nhỏ hẻo lánh trong lòng Tây Hồ ở Hàng Châu.
“Mình rất vui vì cậu đã kéo mình ra khỏi giường để làm điều này. Cảnh trí
thật sự quá ư hữu tình!” - Rachel thở ra hài lòng, duỗi chân trên chiếc ghế
dài có đệm của con thuyền có mái chèo truyền thống Trung Quốc.
“Mình đã nói với cậu rằng cảnh hồ đẹp nhất vào lúc bình minh mà.” - Peik
Lin nói, nhìn xa xăm khung cảnh nên thơ được tạo thành từ những dãy núi
trùng điệp. Xa xa, cô có thể nhìn thấy một ngôi đền cổ xưa nằm trên đỉnh
đồi hắt bóng lên nền trời xám ngọc trai. Có điều gì đó từ khung cảnh nên
thơ tịch mịch này đã chạm tới đáy tâm hồn cô mà không cần lời nói, và cô
đột nhiên hiểu ra vì sao, trải qua nhiều thế kỷ, biết bao tao nhân mặc khách
và các nghệ sĩ lớn của Trung Quốc đều được truyền cảm hứng từ khung
cảnh hữu tình của Tây Hồ.
Khi chiếc thuyền nhẹ trôi qua dưới một trong những cây cầu đá lãng mạn,
Rachel hỏi người chèo thuyền, “Mấy cây cầu này được xây dựng từ khi nào
vậy?”