ĐẠI VIỆT TRUYỀN KỲ - Trang 291

Ngừng lại một chút, Bảo Tùng nghi hoặc nói:

- Không hiểu vì sao thời gian gần đây đám linh thú cấp ba, cấp bốn lại

thường xuyên chạy ra khu vực bên ngoài như vậy. Nhất định phải có
nguyên nhân nào đó, chúng ta không nên khinh thường. Ta thấy, hiện tại
thu hoạch trong chuyến đi này khá tốt, có lẽ nên quay trở về tìm hiểu tình
hình rồi quyết định sau. Nghe phong thanh mấy đội ngũ khác cũng đang
rục rịch trở về, không hiểu trong Tây Nguyên cấm địa đã phát sinh chuyện
gì?

Đám người tất nhiên không ai dám có ý kiến, đồng loạt tán thành.

Đúng như những gì Phạm Văn Long thấy, bọn chúng vốn là học viên

Thánh viện, tuy nhiên cảnh giới còn quá yếu ớt, nếu đơn thân độc mã xông
vào cấm địa thì lành ít dữ nhiều. Vì vậy, thường xuyên tụ tập thành một đội
ngũ, cùng nhau tiến vào săn bắt linh thú, sau đó trở ra ngoài bán lại cho các
cửa hàng.

Lần này mới vào Tây Nguyên cấm địa chưa đến một tháng mà thu

hoạch khá tốt, diệt được năm con linh thú cấp bốn, mấy chục con linh thú
cấp ba, còn hàng linh thú cấp một, cấp hai nhiều không đếm xuể. Tính sơ
sơ có lẽ mỗi người cũng nhận được vài ngàn linh đồng, khiến người nào
người nấy mặt mày tươi tỉnh, vui vẻ.

Nghỉ ngơi một lúc, đám người nhanh chóng thu thập chiến lợi phẩm

rồi nhanh chóng phủi đít bỏ đi. Từ đầu đến cuối không hề phát hiện ra sự
tồn tại của Phạm Văn Long ở gần đó.

Đợi đến khi đám người mất hút, Phạm Văn Long mới lồm cồm bò dậy,

chậm rãi tiến về nơi vừa diễn ra trận chiến.

Trên nền đất trống trơn, tất cả đều bị bọn họ mang đi sạch sẽ. Ngẫm

lại chẳng có gì ngạc nhiên, bởi xác của một con linh thú cấp bốn giá trị cực
cao, dù chỉ là bộ lông cũng đủ hái ra tiền.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.