ĐẠI VŨ TRỤ THỜI ĐẠI - Trang 900

Hai mắt Diêu Nguyên mở ra. Tỉnh lại, thì ra tất cả đều là mơ. Nhưng

giọt nước mắt bên khóe mắt lại chứng tỏ tất cả không chỉ là mơ. Hắn bình
thản lấy tay lau đi, trông như vừa ngái ngủ.

Lần này, hắn vẫn nằm trên giường bệnh, nhưng phòng bị cách ly bởi

các tấm kính cách khuẩn. Nhìn qua giống như phòng cách ly. Đằng xa có
một y tá đang ngủ gà ngủ gật. Hắn không vội lên tiếng mà im lặng quan sát
xung quanh.

Lâu sau, hắn mới cất giọng khàn khàn:

-Cô y tá ơi, ta tỉnh rồi.

Nàng y tá kia giật bắn người. Nhất thời, nàng còn chưa biết chuyện gì

xảy, lát sau mới định thần lại. Cô nàng vội vàng chạy lại trước giường xem
xét các thiết bị theo dõi. Lúc sau mới thở phào nhẹ nhõm, đồng thời chấp
tay trước ngực:

-Thật xin lỗi, xin lỗi. Đêm qua em thức khuya xem phim quá nên giờ

ngủ quên. Chứ bình thường em không có hậu đậu như vậy đâu. Xin lỗi, xin
lỗi. Làm ơn, ngài đừng nói cho bác sĩ biết nha?

Diêu Nguyên mỉm cười:

-Yên tâm, ta không phải người nhiều chuyện đâu. Nhưng em cũng

đừng thức khuya như vậy. Là người chăm sóc bệnh nhân, đôi khi chỉ vì ngủ
quên sẽ gây tai nạn chết người đấy.

Nàng y tá này tuổi chỉ mới hơn 20 một chút, tâm tình vẫn còn hơi trẻ

con. Nghe vậy chỉ dám lè lưỡi gật đầu, sau đó nói:

-Hạm trưởng, xin chờ một chút. Em đi gọi bác sĩ ngay đây.

Diêu Nguyên không cản, chỉ hỏi một câu:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.