Dạ Mị ngược lại với ánh mắt mong chờ của nàng gật đầu cười nói:
“Ngươi đã muốn sinh thì trẫm tất nhiên sẽ đồng ý rồi!” Nói rồi bày ra bộ
dáng thấu tình đạt lý nhìn nàng.
"Ngươi... Ngươi đùa bỡn ta?" Miên Miên tức giận la lên.
"Hư, phải bình tĩnh, hài tử quan trọng hơn, kỳ thật trẫm làm như vậy là
bởi vì yêu thích ngươi a!"
“Yêu thích?” Miên Miên nghe được hai chữ này lông mày không tự giác
nhíu chặt lại, vì cái gì mà nàng cảm thấy hai chữ này rất chân thành a?
“Đúng vậy, rất thích, chỉ cần là thứ nàng muốn trẫm nhất định sẽ tìm về
cho nàng, nếu như trên đời này không có thứ như vậy thì trẫm sẽ vì nàng
mà tạo ra chúng!” nói rồi ôn nhu nhìn nàng dáng vẻ tươi cười mê người.
Khóe miệng Miên Miên không khỏi run rẩy, tên đại mãng xà này hôm
nay uống lộn thuốc hay sao? Không, không giống uống nhầm thuốc mà
giống như tới kỳ đi?
“Rất vui vẻ sao?” Dạ Mị cúi người, thâm thúy nhìn nàng như nhấn chìm
nàng trong đôi mắt hắn.
“Ha ha…Chúng ta ở bên cạnh nhau không lâu, được ngươi yêu thích
đương nhiên là tốt, nhưng sao ta vẫn cảm thấy có chút gì khác thường đâu
này?” Miên Miên rốt cuộc cũng nói ra bất an trong lòng.
“Khác thường? Nàng không tin tưởng trẫm sao?” Dạ Mị có chút bi
thương nhìn nàng.
“Không phải… ý ta là bệ hạ cũng có rất nhiều sủng phi a, như Nghi phi
a, chẳng lẽ bệ hạ lại quên nàng nhanh như thế sao?” Miên Miên hừ lạnh
trong lòng, xem ta thế nào xử lý cái tên sắc lang ngươi.